(Hàng pha ke nha các cô)
Tiết Viễn ngoan ngoãn, không nổi điên nữa, rất nhanh đã bị Cố Nguyên Bạch trấn an lại, bản thân Cố Nguyên Bạch cũng có chút ngoài ý muốn.
Y sưởi ấm người một lát, nghĩ đến những chuyện mà Tiết Viễn vừa nói, những lời này quả thật như một cái gai sâu trong tim y.
Không chỉ là y, mà kể cả những biên tướng sĩ nơi biên quan, sự vô dụng của triều đình đều như một cái gai sâu.
Đám dân du mục kia bắt buộc phải đánh, hơn nữa còn phải đánh đến khi nào bọn chúng thấy sợ, sua đó giữ bọn chúng trên địa bàn để dùng, để làm sức lao động miễn phí cho mình.
Nhưng trước khi làm được điều đó, kỵ binh của Đại Hằng cần phải được huấn luyện thêm đã.
Muốn huấn luyện tốt kỵ binh, cần phải có rất nhiều ngựa.
Kỹ thuật cưỡi ngựa của dân du mục cực kỳ tốt, mà kỵ binh lại chính là thiên địch của bộ binh, nếu không bồi dưỡng được kỵ binh thì không thể nào chinh phục hết đám dân du mục trên thảo nguyên được.
Triều đình hiện giờ kỵ binh không đủ, giao thông không phát đạt, tạm thời không thể đánh hạ du mục người địa bàn, chỉ có thể trước phái người ở thương lộ xây lên phía trước hung hăng đánh thượng bọn họ một đốn, cho bọn hắn một cái giáo huấn, làm cho bọn họ biết nghe lời.
Quan phủ vì Trương thị thương lộ hộ giá hộ tống, cung cấp vũ lực duy trì, vô pháp sửa trị toàn bộ thảo nguyên rơi rụng bộ đội, nhưng cũng có thể giết gà dọa khỉ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ta-dua-vao-my-nhan-de-on-dinh-thien-ha/1392805/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.