Sáng sớm, núi rừng mịt mù trong làn sương dày đặc.
Lục Uyên khoác một chiếc đại y màu trắng, đứng bên cửa sổ, nhìn ra hồ sen trống rỗng phía xa, vô thức đưa tay sờ lên môi mình, dường như vẫn còn lưu lại dư hương của hoa sen.
Cái xúc giác quen thuộc ấy, nhất định là của ngự y đã cứu mình.
Khi hắn chuẩn bị rời đi, An Quốc công đẩy cửa bước vào, sắc mặt ôn hòa, nói: “Uyên nhi, con muốn đi đâu vậy?”
“Hôm qua ngự y cứu con hiện giờ đang ở đâu? Vì sao người không hỏi qua con đã đưa con trở lại nơi này? Người biết rõ con ghét nơi này nhất mà.”
Lục Uyên giận dữ đập bàn trà, làm vỡ tan chén trà trên bàn, máu tươi từ kẽ ngón tay trào ra, nhỏ giọt từng giọt xuống đất.
An Quốc công vội vàng rút khăn tay, đau lòng nắm lấy tay hắn: “Uyên nhi, con làm gì vậy?”
Lục Uyên nhanh chóng rút tay lại, kích động hét lên: “Hôm qua là ngự y từng cùng con đồng sinh cộng tử trong thiên lao đã cứu mạng con! Nhưng vì sao người lại đuổi hắn đi?”
“Uyên nhi, con thật oan cho phụ thân rồi. Hắn giết hại Dao phi, tội không thể tha, là Hoàng thượng phái người bắt hắn, không phải ta đuổi đi.” An Quốc công vội vàng giải thích, xua tay liên tục.
Lục Uyên nhíu chặt mày, cảm thấy không ổn, lập tức cầm lấy bội kiếm bên người, xông ra ngoài.
“Uyên nhi, việc này con không cần nhúng tay vào!” An Quốc công gọi với theo sau, thậm chí vì vội quá mà ngã nhào một cái, nhưng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ta-dua-vao-thuat-doc-tam-pha-an/2780095/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.