Tập Hồng Nhụy đứng đờ tại chỗ một hồi lâu giống như là bị sét đánh, sau đó nàng mới ngơ ngác lên tiếng: "Cầm năm trăm lượng thì không ổn lắm… Có thể đổi thành vàng không?"
Chưởng quỹ nghe vậy thì liên tục gật đầu: "Có thể, có thể, ta đổi hết cho người!"
Không bao lâu sau, vàng được đưa đến. Mười thỏi vàng ròng sáng bóng được xếp ngay ngắn trong một cái hộp, thật sự rất nặng tay. Tống quả phụ và Tập Hồng Nhụy nhìn thấy ánh sáng lóa mắt này thì lập tức hoa mắt chóng mặt.
Tập Hồng Nhụy cầm lấy hộp vàng rồi ngước đôi mắt đờ đẫn lên nhìn về phía Sùng Văn Đế. Nàng hỏi như người đang mộng du: "Cây trâm kia đáng giá như vậy sao?"
Sùng Văn Đế nghe vậy thì bật cười. Đương nhiên là cây trâm kia không đáng giá nhưng người lại có giá trị.
Chỉ là nhất thời Sùng Văn Đế nổi hứng trêu đùa nên vuốt râu, chân thành nói: "Người ta thường nói vàng có giá, ngọc vô giá. Biểu cô nương nhà các ngươi là cô nương nhà nào?"
"Là tiểu thư của nhà Chử quốc công."
"Không phải là Chử quốc công sao? Tất nhiên là cây trâm của tiểu thư nhà hắn không tầm thường rồi."
"Thật sao? Sao biểu cô nương lại sẵn lòng thưởng cho ta cây trâm đắt như vậy…"
"Ngươi cứu nàng một mạng mà…"
"À… Mạng của biểu cô nương… Cũng đáng tiền quá nhỉ?..."
"Ha ha ha!"
Dáng vẻ mắc bẫy của tiểu nha đầu rất giống một con hồ ly nhỏ say rượu khiến cho Sùng Văn Đế và Đức Nhân cười ngặt nghẽo.
Sùng Văn Đế thừa cơ xoa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ta-ga-cho-mot-lao-hoang-de/766535/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.