Hứ! Sao lại có người sau khi nhìn thấy mỹ nhân thì vừa xoay mặt đi đã quên mất như vậy chứ?
Nhìn thấy khuôn mặt già nua kia của Sùng Văn Đế thật sự khiến cho người ta tức giận!
Thế nhưng bất kể trong lòng nghĩ như thế nào thì nàng cũng không mảy may thể hiện ra ngoài mà chỉ nhẹ nhàng đứng dậy hành lễ: "Không muộn không muộn, đại quan nhân, ngài dùng khối xà bông thơm kia thấy như thế này? Tiệm của bọn ta đa dạng rất nhiều loại, ngài có muốn đi xem thử không?"
Mỹ nhận tặng xà bông thơm, Sùng Văn Đế tiếc không nỡ dùng nên sau khi nghe nàng nói như vậy thì lập tức vui tươi hớn hở đồng ý.
Tập Hồng Nhụy vui sướng trải rộng cả hộp xà bông thơm ra cho khách hàng thưởng thức.
Sùng Văn Đế nhìn từng khối "bánh trung thu" tinh xảo được mài dũa đủ loại hoa văn trông rất bắt mắt, đặc biệt hơn cả là mùi thơm nồng nàn đang xông vào mũi hắn.
Nhưng điều càng khiến cho hắn để ý hơn chính là mùi thơm nhẹ nhàng tỏa ra từ cơ thể của thiếu nữ.
Rõ ràng mùi hương đó cũng tương tự với mùi của xà bông thơm nhưng Sùng Văn Đế cảm thấy mùi hương tỏa ra từ trên người thiếu nữ càng khiến cho người ta mê say hơn…
Tập Hồng Nhụy nâng cây quạt lên quạt nhẹ nhàng.
Gió nhẹ làm lay động mấy sợi tóc rơi trước trán, nàng vươn tay vuốt tóc mai để lộ ra một đoạn cổ tay trắng nõn nà. Trong lúc lơ đãng, cánh tay và mái tóc cứ vô thức đảo qua đảo lại trước mặt Sùng Văn Đế, mang theo tất cả mùi hương cơ thể của mình đưa qua hắn.
Cơ thể già nua khô cằn này cần nhiều k.ích thích hơn để khai thông, ví dụ như hương thơm trong veo, làn da trắng nõn nà cùng với ánh mắt uyển chuyển.
Nàng ngoái đầu cười một cái, đôi mắt to tròn cong lên giống như một cái chén chứa đầy nước trong veo.
Sùng Văn Đế bị ánh sáng lấp lánh bên trong "chén mặt trăng" làm cho say mê.
Giọng nói giống như ảo mộng, vang lên bên tai từng tiếng xa xăm…
"Đại quan nhân... Đại quan nhân..."
Sùng Văn Đế bị Đức Nhân đứng bên cạnh ho khan nhắc nhở thì mới nhận ra mình đã thất thần từ lúc nào, vậy mà trên mặt còn mang theo nụ cười vô thức.
"Khụ khụ khụ…"
Sùng Văn Đế che miệng ho khan. Mất khống chế như thế này thật sự không giống hắn!
Tập Hồng Nhụy mở to đôi mắt vô tội, giọng nói vừa mềm mại vừa đáng yêu lại vang lên: "Đại quan nhân, ngài không sao chứ? Có phải ngài cảm thấy khó chịu ở đâu không?"
Sùng Văn Đế vội xua tay.
Tập Hồng Nhụy lại cất giọng rả rích mà nhẹ nhàng: "Hay là mùi hương của xà bông tiệm bọn ta không thơm khiến ngài bị sặc sao?"
Lúc này Sùng Văn Đế mới dời sự chú ý lên khối xà bông thơm một lần nữa, sau đó lại ngẩng đầu nhìn về phía Tập Hồng Nhụy rồi lắc đầu vô cùng vui vẻ: "Không phải, đồ ngươi đề cử thì đương nhiên là rất tốt."
"Vậy thì ta yên tâm rồi."
Tập Hồng Nhụy thở dài một hơi rồi vỗ vỗ ngực mình, sau đó trên mặt nàng lại mang theo một nụ cười ngây thơ: "Đại quan nhân, ngài muốn xà bông như thế nào đây?"
Sùng Văn Đế nhìn sang, vì theo đuổi sự cao cấp nên lúc Lâm Oản thiết kế xà bông thơm đã thiết kế rất nhiều hoa văn đẹp mắt, hơn nữa còn đủ mọi màu sắc như son như ngọc trông rất đẹp mắt.
Vẻ đẹp sống động trước mắt nhưng lại thuộc về những vật thể vô tri thì có ý nghĩa gì chứ? Sùng Văn Đế chỉ nhìn lướt qua rồi dời mắt sang nàng, vui tươi hớn hở nói: "Những thứ ngươi cho ta xem, ta đều muốn hết."
"Ô…"
Tập Hồng Nhụy che quạt, kinh ngạc hô nhỏ một tiếng. Lúc này đôi mắt lộ ra ngoài của nàng rất giống một con nai linh động.
Vì nhận được vẻ mặt kinh ngạc này mà Sùng Văn Đế càng đắc ý hơn. Hắn vừa quay đầu thì Đức Nhân ngụy trang thành quản gia đã đưa ra một chồng vàng lá ra.
Mỉm cười đáp trả, có phải là vui sướng đến phát rồ rồi không?
Ha ha.
Cũng không phải là tiệm của nàng, một xu nàng cũng không có thì vui sướng cái rắm!
Nhưng nói thế nào thì nói, ông lão này cũng hào phóng hơn nam chính thật rất nhiều, ha ha!
Nội tâm Tập Hồng Nhụy bắt đầu cảm thấy vui vẻ, hai mắt cũng sáng lên. Sau đó nàng lập tức đứng dậy, xoay người đi gọi hết người làm trong tiệm để bọn họ mau chạy tới hầu hạ khách hàng lớn siêu cấp này.
Sùng Văn Đế vung tiền như rác vốn là vì muốn lấy được một tiếng cười của mỹ nhân, hắn không ngờ vì chuyện này mà mình trở thành đối tượng trọng điểm được quan tâm của Linh Lung Các.
Nhìn một đám người dẫn hắn vào trong một gian phòng trang nhã, vừa pha trà rót nước vừa đưa điểm tâm, vây quanh hắn đến mức hắn không thể đi đâu được.
Trong lúc hoảng loạn, ánh mắt hắn vẫn luôn dõi theo thân váy lắc lư nhưng trong giây lát, không hiểu sao bóng dáng ấy lại chạy ra ngoài.
Sùng Văn Đế cố hết sức nhìn theo nhưng chỉ thấy được một góc áo. Lúc này hắn không nhịn được mà nắm chặt nắm đấm, đập vào lòng bàn tay một cái.
Đức Nhân cúi đầu, phụt cười một tiếng: "Bệ hạ, xin người yên tâm, chớ có nóng nảy! Người đã ở đây rồi, còn có thể chạy đằng trời sao ạ?"
Lúc này Sùng Văn Đế mới bình tĩnh lại, cũng không khỏi bật cười.
Rốt cuộc hôm nay hắn bị sao thế? Giai lệ trong cung nhiều vô kể, sao hắn lại mất kiểm soát vì một tiểu nha đầu? Thật là lạ lùng!
Tập Hồng Nhụy nâng váy đi lên đi xuống, cố gắng để tỏ ra mình rất bận bịu.
Còn thế nào nữa? Làm kẻ hèn hạ thôi!
Nam nhân trong thiên hạ này giỏi nhất là khi ở với chính thê đoan chính thì lại nhớ tới tiểu thiếp quyến rũ, khi ở với tiểu thiếp quyến rũ thì lại mong nhớ ngoại thất, khi ở với ngoại thất yếu đuối thì lại trông ngóng hoa khôi vừa xinh đẹp vừa tài giỏi, mà khi cầu được ước thấy thì lại nghĩ đến góa phụ sát vách.
Trong quá trình bọn họ "săn" cái đẹp thì có lẽ cái đẹp cũng không quan trọng, điều quan trọng chính là trong giây phút đi "săn" này, trái tim của bọn họ đập như thế nào.
Sùng Văn Đế ngậm thìa vàng lớn lên nên dường như con đường trở thành Hoàng đế không hề có khó khăn trắc trở gì. Hắn là kẻ săn môi đứng đầu, đỉnh cao đến mức không cần chủ động đi săn thì con mồi cũng sẽ cam tâm tình nguyện đưa đến cửa.
Bên cạnh hắn đã có vô số chiến lợi phẩm, cả nước tuyển chọn ra hậu phi thì có ai là đơn giản?
So với bọn họ thì nàng chỉ có một ưu thế nổi bật duy nhất, đó chính là không phải phi tử được Sùng Văn Đế tuyển chọn mà là Hoàng đế cải trang xuất cung, tình cờ gặp gỡ nàng với thân phận là người bình thường.
Đối với Hoàng đế thì chuyện này vô cùng mới mẻ. Thế nên hắn muốn chơi trò mới mẻ này lâu hơn một chút.
Tập Hồng Nhụy chạy lên chạy xuống, đối đãi với hắn như một vị khách bình thường.
Ngay lúc Sùng Văn Đế chờ đến mức tim ngứa ngáy thì Tập Hồng Nhụy mới thở hổn hển chạy lên lầu, nhìn hắn bằng đôi mắt vô tội: "Đại quan nhân, ngài đợi lâu lắm rồi nhỉ?"
Sùng Văn Đế đang bị choáng váng bởi mối tình bất ngờ xuất hiện ở tuổi xế chiều nên giờ phút này tâm trạng vô cùng tốt, cũng không thèm để ý đến gì cả.
Hắn vui tươi hớn hở nhìn nàng: "Không có. Lại có đồ vật gì mới mẻ cho ta xem sao?"
Tập Hồng Nhụy nhìn thấy tâm trạng hắn tốt thì cũng vui vẻ giống như một con chim nhỏ làm ầm ĩ. Nàng nhảy nhót qua chỗ hắn, đôi mắt long lanh chớp vài cái: "Đại quan nhân, ngài muốn trở thành người dùng chí tôn của bọn ta không? Như thế có thể được phục vụ tốt hơn."
Sùng Văn Đế thưởng thức trà được đưa đến. Đương nhiên màu trà ở bên ngoài kém xa trong cung nhưng trông thấy mỹ nhân hoạt bát, Sùng Văn Đế uống trà cũng cảm thấy ngọt. Thế là hắn mỉm cười hỏi: "Phục vụ thế nào?"
Tập Hồng Nhụy lập tức đứng thẳng người, thao thao bất tuyệt chào hàng với hắn. Thế nhưng sự chú ý của Sùng Văn Đế lại dồn hết vào tiểu cô nương đang đắc ý như một con khổng tước nhỏ. Cuối cùng hắn chỉ nghe được một câu…
"... Bọn ta còn có thể phái người đến nhà các ngài, cung cấp các dịch vụ một một…"
Chén trà rơi xuống cắt ngang lời nói thao thao bất tuyệt của Tập Hồng Ngụy. Đôi mắt mang theo ý cười của hắn nhìn thẳng về phía nàng: "Vậy người phục vụ cho ta chính là ngươi sao?"
"Hả?" Tập Hồng Nhụy nghiêng đầu giống như không ngờ hắn lại bất chợt xen vào.
Thế nhưng nàng cũng nhanh chóng che quạt nhỏ lên rồi hất cằm, kiêu ngạo mà nhìn về phía hắn: "Ta là chưởng quỹ, bộn bề nhiều việc!"
Sùng Văn Đế nhíu mày, đang muốn lên tiếng thì Tập Hồng Nhụy lại bật cười thành tiếng. Cách cây quạt, nàng nhìn hắn bằng đôi mắt sáng lóng lánh: "Nhưng nếu như tiền bạc đầy đủ thì cũng không phải không được."
"Ha ha ha!"
Sùng Văn Đế chưa từng thấy một tiểu nữ tử nào tham tiền như thế này nên cảm thấy vô cùng mới lạ. Hắn xoay người một cái, Đức Nhân lập tức mỉm cười rồi đưa thêm một chồng vàng lá.
Lần này Tập Hồng Nhụy thật sự bị kinh ngạc đến mức cứng đờ tại chỗ. Nàng che quạt, đứng im không nhúc nhích.
Ngay lúc Sùng Văn Đế mỉm cười muốn gọi nàng thì cuối cùng Tập Hồng Nhụy cũng hoàn hồn.
Nàng nhìn hắn chằm chằm với đôi mắt to, dùng giọng điệu giòn tan nói ra từng câu từng chữ, rõ ràng là vô cùng kinh ngạc: "Không thể tin được, chẳng lẽ ngài là thần tài trên trời sao?"
Sùng Văn Đế nghe thế thì bỗng cứng đờ tại chỗ.
Lại nhìn thêm một lúc, đột nhiên hắn nhịn không được mà bật cười thành tiếng.
Không, hắn là Chân Long ở trên trời!
Cuối cùng hắn cũng đã nhớ lại hết!
Vì sao khi gặp tiểu nha đầu này, hắn luôn có cảm giác quen thuộc nhưng lại không thể nhớ nổi?
Bây giờ những lời cực kỳ quen thuộc mà hắn nghe được giống như năm tia sét giáng xuống đầu, khiến hắn nhớ lại tất cả!
Hóa ra nàng chính là tiểu nữ tử ngồi sau cây hoa nói rằng mình muốn gả cho Hoàng đế vào ngày đó.
Một lần ở sau cây hoa, một lần ở ven hồ lại thêm một lần hiện tại, thế mà hắn đã gặp thoáng qua tiểu nữ tử này ba lần trong khoảng thời gian ngắn như vậy!
Nếu như một lần là trùng hợp, hai lần là duyên phận, vậy ba lần thì sao?
Tập Hồng Nhụy chớp đôi mắt to tròn, thuần khiết, vô tội và nhìn về phía hắn.
Ba lần, đương nhiên chính là tính toán nhỉ?
Ha ha ~
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.