Tiểu Hoàng kể rất hăng:
“Hơn nữa, hắn còn chia sẻ —”
Nó chưa kịp nói hết thì Tiểu Hắc đã vỗ cánh bay về, chen ngang:
“Mệt c.h.ế.t chim ta rồi, có ai quan tâm đến con chim này không hả?!”
Ta thu lại tâm tư, dỗ nó bằng cách khen lấy khen để, còn thưởng cho hai hạt hạnh giòn rụm.
Tiểu Hắc lúc này mới lên giọng đắc ý:
“Khu tây thành nhà họ Tưởng có một tiểu thư yếu ớt vừa mới qua đời.
Mấy tiểu bối nhà ta nói, trên người cô ta luôn tỏa ra mùi thơm lạ, rất được yêu thích.
Còn chỗ luyện tim người ấy, có thể là lò rèn bên cạnh miếu Châu Nữ ở phía đông thành.”
Đúng rồi. Lò rèn Tây Thành có địa hỏa để tôi thép. Khớp hoàn toàn.
Chờ Quý Thành Ngọc về, chúng ta bàn bạc một phen.
Quyết định ngày mai sẽ cải trang, rồi cùng tới lò rèn dò xét.
Vậy nên tối nay, phải ăn cho ngon, chơi cho sướng.
Ta cùng Tiểu Hắc và Tiểu Hoàng nằm ườn trên tấm thảm mềm, vừa ăn vặt vừa xem rối gỗ.
Bàn diễn rối là một chiếc hộp gỗ cao chừng mười tấc, trong đó là các con rối được khắc tinh xảo.
Khác với rối bình thường cần người điều khiển, chiếc hộp này khắc sẵn trận pháp.
Chỉ cần rót pháp lực vào, kịch bản sẽ tự động diễn ra.
Thứ này, là quà sinh nhật ta mặt dày đòi Quý Thành Ngọc tặng.
Hắn tự tay khắc, tự tay lắp cơ quan.
Có thể đổi cảnh, đổi tạo hình nhân vật theo diễn biến câu chuyện.
Những con rối còn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ta-ga-cho-mot-vi-tru-yeu-su/2729957/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.