Dương Chiêu Đệ không đành lòng quấy rầy giấc ngủ của đại nhân cùng tiểu hài tử, nàng đem tiếng bước chân áp đến thấp nhất, nhẹ nhàng mà tới gần.
Ngón tay ngoắc ngoắc cái mũi Dương Lộ Lộ, Dương Lộ Lộ liền quay đầu vùi mặt tiến vào chăn.
Dương Chiêu Đệ lại nhìn Tề Nhã Nhã ở bên cạnh một chút, nàng không có biện pháp điểm cái mũi của Tề Nhã Nhã như là với nữ nhi, nàng đem điện thoại di động chụp ảnh, chụp được bộ dáng Tề Nhã Nhã khi ngủ.
Nàng ngủ say như bất tỉnh, đầu ngửa ra sau, miệng khẽ nhếch, thế cho nên Dương Chiêu Đệ dừng không được, một mạch chụp được mấy tấm.
Sau khi chụp xong, Dương Chiêu Đệ mở album ảnh trong điện thọai ra xem, ngoại trừ nàng cùng hài tử, cũng có một phần là người ngoài Tề Nhã Nhã, ngay cả sinh nhật Dương Lộ Lộ, Tề Nhã Nhã cũng có mặt, thật giống như người này đã trở thành một phần trong nhà, thiếu nàng liền không hoàn chỉnh, có thêm nàng nàng cũng không cảm thấy kỳ quái.
Tề Nhã Nhã xoa mắt, một giấc ngủ này rất thư thái, là thống thống khoái khoái mà ngủ một giấc, làm cho thần kinh buộc chặt của nàng triệt để trầm tĩnh lại.
Nàng vừa nhìn điện thoại, có tin nhắn mới, họ hàng nhắn tin cho nàng, hỏi nàng làm sao lại trở về rồi.
Nàng bình thường còn có hứng thú trả lời một chút, lúc này không đủ động lực trả lời tin nhắn, nàng quyến luyến chiếc ghế sofa này, còn có tấm chăn trên người, còn có sự ấm áp trong gian phòng này.
Nàng nhớ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ta-gay-dung-su-nghiep-nuoi-duong-nguoi/187094/chuong-134.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.