Lâu Xuân Vũ đi theo sau lưng Tống Giai, nhìn một đoàn màu trắng trong lồng kia, ánh mắt đều trở nên mềm mại, "Ta biết." Nàng còn biết đó là một con mèo nhìn như lạnh lùng, kỳ thật cũng sợ hãi cô độc.
Khi đó, mèo cùng Tống Tây Tử không thân cận, Tống Tây Tử cùng mèo cũng không thân cận, Tống Tây Tử đem mèo chiếu cố rất tốt, nhưng mà rất ít chủ động muốn mèo làm bạn cùng nàng, nàng sẽ không quên chuẩn bị thức ăn cho mèo, đúng giờ xúc phân, khi mèo sinh bệnh, nàng đưa mèo đi bệnh viện, bị bệnh viện làm tiền, bệnh nhỏ xem qua đã hơn ba nghìn, khi nàng bỏ tiền cũng là không chớp mắt.
Nhưng mà nàng cùng con mèo kia dường như là hai cá thể độc lập, nàng là chủ nhân của ngôi nhà này, mèo cũng là một chủ nhân khác.
Sau khi Tống Tây Tử tan làm hoặc là xem phim, hoặc là ngẩn người, hoặc là đọc sách, mà con mèo tự cảm thấy buồn ngủ, nó liếm lông của bản thân, thỉnh thoảng cọ lên vài cái, làm nũng, xem như đã hoàn thành trách nhiệm của một con mèo được cho ăn uống miễn phí.
Mèo cào hỏng hỏng ghế sofa của Tống Tây Tử, nàng liếc mắt nhìn, sau đó đi mua một tấm vải trùm lên ghế sofa, mua cho mèo thêm càng nhiều bàn cào, đặt ở cạnh ghế sofa, để mèo tiếp tục cào.
Khi đó Lâu Xuân Vũ là bằng hữu duy nhất của con mèo này, khi Tống Tây Tử đi rồi sẽ meo meo mà gọi, đối với gian phòng ở trống rỗng kêu gọi, biểu đạt sự cô
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ta-gay-dung-su-nghiep-nuoi-duong-nguoi/187117/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.