Tống Tây Tử cùng Ưng Nhạc Thiên đặc biệt tìm thời gian tán gẫu về chủ đề tâm lý, Tống Tây Tử vốn nghĩ trị liệu cho bản thân, kết quả trò chuyện một chút, chủ đề liền chuyển dời đến trên người Ưng Nhạc Thiên, Ưng Nhạc Thiên nói mặc dù bản thân có tri thức về phương diện này, nhưng mà trị không hết tâm bệnh của bản thân hắn, Tống Tây Tử hỏi Trương Hâm biết rõ không.
Ưng Nhạc Thiên không nói những chuyện này với Trương Hâm, có đôi khi hắn cũng không hiểu bản thân đang lo lắng cái gì, lo được lo mất, giống như là bước trên cà kheo, rõ ràng Trương Hâm đã sửa đổi rất nhiều, không còn là môt người vô trách nhiệm như trước kia, hắn lại luôn nghĩ đến vạn nhất một ngày nào đó Trương Hâm bỏ hắn mà đi, hắn liền muốn lùi bước, có đôi khi manh động thoái ý.
Tống Tây Tử hoài nghi Ưng Nhạc Thiên là bị trầm cảm, Ưng Nhạc Thiên nói mỗi người nhiều ít đều sẽ có vấn đề tương tự, hắn cũng không tính là nghiêm trọng, cuối cùng, hắn còn nói đùa: "Chớ quên, ta là chuyên nghiệp a."
Tống Tây Tử vẫn là quyết định nhắc nhở Trương Hâm một câu, không biết Trương Hâm là làm sao thuyết phục Ưng Nhạc Thiên, phối hợp uống thuốc, trạng thái đã tốt hơn trước kia rất nhiều. Khi đó Tống Tây Tử mới biết được Ưng Nhạc Thiên luôn bị trầm cảm, chỉ là hắn cũng không coi trọng, cũng bởi vì hắn luôn đặt người khác lên trên bản thân, đem sự bất an của chính mình giấu đi, cho nên người khác nhìn không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ta-gay-dung-su-nghiep-nuoi-duong-nguoi/187121/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.