Bên này Tống Tây Tử vốn cũng chỉ cho là nói chuyện phiếm bình thường, kết quả bị một câu sắp khóc của Lâu Xuân Vũ, khơi gợi lên điểm mềm mại nhất trong lòng.
"Ngươi cũng không cần có gánh nặng trong lòng, chúng ta vẫn là cùng nhau như bình thường, ta không muốn làm ngươi cảm thấy ta đang đạo đức bảng giá* ngươi, ta xác thực không có ý này." Trong điện thoại Tống Tây Tử nói với Lâu Xuân Vũ.
(*Là hiện tượng người ta sử dụng các tiêu chuẩn cao hoặc thậm chí phi thực tế để đòi hỏi, ép buộc hoặc tấn công người khác và kiểm soát hành vi của họ nhân danh )
Lâu Xuân Vũ dùng sức gật đầu, sợ Tống Giai ở trong phòng nhìn ra điểm gì, cúp điện thoại, đặc biệt đi vào phòng vệ sinh một chuyến, lau nước mắt sạch sẽ mới đi vào.
Trước khi Lâu Xuân Vũ đi vào Tống Giai đã nhận ra Lâu Xuân Vũ vừa mới khóc, bởi vì đôi mắt Lâu Xuân Vũ là đỏ bừng. Bất quá nàng rất thông minh mà không nói gì, ngồi trên ghế yên tĩnh giả vờ làm tiểu hài tử nghe lời.
"Cho nên, ta nên gọi ngươi là tẩu tử?"
"Gọi ta là lão bản." Sắc mặt Lâu Xuân Vũ nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn, bày ra thái độ giải quyết việc công, chỉ là đôi mắt đỏ ửng của nàng đã phản bội nàng.
Tống Giai ngồi thẳng, nói: "Ân, nghe theo tẩu tử, gọi lão bản."
Lâu Xuân Vũ liếc nhìn nàng một cái, hồ nháo a.
Nếu như đã thu nhận người, liền phải dùng cho đúng tác dụng, ban đầu Lâu Xuân Vũ cũng là dùng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ta-gay-dung-su-nghiep-nuoi-duong-nguoi/187138/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.