Quầy lễ tân.
Hủa Mai cầm thẻ, kiêu căng liếc nhìn Trần Bình một cái, cố ý huơ huơ rồi nói: "Xem giúp tôi xem tấm thẻ này có thể đặt ghế lô không."
Tất cả mọi người đều nhịn cười, đợi cảnh Trần Bình mất mặt.
Cô nhân viên lễ tân kia nhận lấy tấm thẻ, quét qua một lượt, biểu cảm trên mặt bỗng trở nên căng thẳng, hỏi: "Thưa cô, đây là thẻ của cô sao?"
Hứa Mai vừa nhìn đã vội lắc đầu, đưa bàn tay sơn móng đỏ ra chỉ vào Trần Bình đang bị đám người vây quanh, cười trêu tức nói: "Không phải của tôi, là của anh ta."
Ha ha!
Cười chết tôi rồi! Lần này Trần Bình phải mất mặt rồi.
Ngay cả Giang Uyển cũng mất sạch thể diện rồi.
Thật quá sung sướng đi mà, lại còn có người đàn ông tự dâng mình tới cho người và mặt như vậy nữa.
Hứa Mai vui muốn chết, đắc ý liếc sang Giang Uyển đang mang sắc mặt âm u như mây mù, châm chọc nói: "Phó tổng giám đốc Giang, người chồng này của cô đúng là ưu tú thật đó."
Giang Uyển cũng xấu hổ muốn chết, hung hăng liếc Trần Bình một cái, vừa chuẩn bị quát lên thì cô nhân viên lễ tân kia đã chạy ra, sau đó cung kính đứng trước mặt Trần Bình, vô cùng khách khí lễ phép nói: "Thưa anh, anh là hội viên bạch kim của khách sạn chúng tôi, có ghế lô hạng nhất để lại trước cho anh rồi. Xin mời đi theo tôi."
Nụ cười lạnh lùng châm chọc trêu tức trên mặt tất cả mọi người liền tắt hẳn!
Quả đột ngột rồi!
Mọi người còn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ta-khong-muon-thua-ke-gia-san-ngan-ti/116124/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.