Đôi mắt màu hổ phách tròn vo ướt át, khóe mắt hơi nhếch lên theo mang theo đuôi phượng hẹp dài, hai lỗ tai ngắn cũn dựng thẳng lên.
Tần Mạt đưa tay gẩy gẩy lông ngắn của con vật nhỏ này, thế là chú cún thích chí nheo mắt lại, trong miệng phát ra những tiếng ư ư, giống như là đang hưởng thụ sự an ủi của mẹ.
Đương nhiên, Tần Mạt không trở thành mẹ của con cún này, nàng cảm thấy nó rất ngoan và biết điều, thế là lại không nhịn được duỗi hay tay nhẹ nhàng vân vê đôi taió, trái lay, phải động.....
Con thú nhỏ thì ra đáng yêu như vậy.
Tần Mạt đưa tay bắt lấy con cún kia, một tay ôm nó vào ngực, sau đó khóe miệng lại nhếch lên, cười ngây ngô.
Mùi thức ăn truyền từ nhà bếp ra.
Trong phòng bếp truyền tới thức ăn khói lửa hương vị, Tần Vân Chí xem Hỷ Dương Dương và Hôi Thái Lang[25], thỉnh thoảng còn cười hô hố, Tần ba đang đọc báo, Tần Vân Đình như con mèo lười nằm trong phòng, cũng không rõ đang bận làm gì.
"Tên là gì đây?" Tần Mạt tóm lấy chân trước của con cún, con thú nhỏ khẽ giãy giụa như coi thường nàng, “Thật ra mày mà tắm rửa sạch sẽ cũng trắng lắm, hay là gọi Tiểu Bạch nhỉ? Cái gì? Mày từ chối? Mày có tư cách từ chối sao? Được rồi được rồi, chủ nhân như tao không có ngược đãi động vật nhỏ đâu, nhìn dáng vẻ toàn đốm nhỏ của mày, hay gọi là lốm đốm đi! Không chấm không chầm, không phải là lốm dốm à?” Cổ họng chú cún vang lên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ta-khong-phai-vit-con-xau-xi/31101/quyen-2-chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.