Tần Mạt về nước, Phương Triệt tiễn nàng đến sân bay Heathrow London.
Hắn đặt trò chơi như đã hứa vào trong túi Tần Mạt, trong đám đông, chỉ nói một câu “bảo trọng”.
Tần Mạt xách va ly, bước chân đi, lại đặt va ly xuống, đưa tay nhẹ đặt sau lưng Phương Triệt, ôm lấy hắn, thấp giọng nói: "Giữ gìn thân thể, chờ ngày trở về."
Một thoáng máy bay cất cánh kia, lại khiến Tần Mạt nói ra một câu phá vỡ khoảng cách ngàn năm kia, phát hiện ra khoảng cách ở thế giới này không còn là thiên sơn vạn thủy nữa.
Ngay cả khi đối diện, ai biết một bài Thanh Ngọc Án lại gần trong gang tấc hay là xa tận chân trời?
Nàng ném chuyện của Hàn phu nhân ra sau đầTần Bái Tường và Bùi Hà không nhắc đến chuyện này nữa, nàng quyết định để tờ giám định kia mãi mãi phủ bụi.
Cambridge để lại trong hồi ức là một mảnh trời chiều lả lướt, màn đêm buông xuống, dù không có ánh trăng, cũng có sao đầy trời. Nước khẽ gợn sóng, chảy ngược dòng, lại là bở cỏ xanh rải cát.
Đêm hôm đó Tần Mạt không trực tiếp về ký túc xá, nàng tìm một khách sạn ở Thành C nghỉ ngơi thu xếp, sau khi ngủ một đêm, hôm sau mới về trường, sau đó chạy đến tiết luận văn thứ tư. Nàng lặng lẽ tìm một chỗ ngồi ở cuối lớp, bên cạnh là một nam sinh cầm tiểu thuyết mắt mở to, nhìn nàng ngồi xuống lúc giữa tiết, còn mỉm cười ngẩng đầu như nói “Mình hiểu mà.”.
Người trong phòng học có vẻ ủ rũ, giảng viên trên bục cũng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ta-khong-phai-vit-con-xau-xi/314359/quyen-4-chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.