Mùi hoa quế theo gió nhẹ thổi vào từ ngoài cửa sổ, Tần Mạt ngồi lại chỗ, nhưng trong mắt mọi người, hình tượng của nàng đã khác hoàn toàn với lúc trước.
Tiếng vỗ tay lại ầm ầm vang lên, Lỗ Tùng thậm chí còn kích động đập lên bàn, tiếng bang bang càng khiến học sinh toàn lớp học kích động hơn.
Lư Hoa Ba không ngăn mọi người ồn ào, ông vui cười nhìn nhóm học sinh nhao nhao ầm ĩ, trong lòng vui sướng. Vui sướng này không chỉ vì ông phát hiện ra trong học sinh của mình có nhân vật như Tần Mạt, mà cũng vì ông tràn đầy hi vọng khi nghe bài phân tích của Tần Mạt hôm nay, có tấm gương như Tần Mạt phía trước, còn sợ những học sinh khác không có hứng thú với văn học sao?
Một người ưu tú xuất hiện thường sẽ kéo theo nhiều người khác, mà Lư Hoa Ba đang nghĩ làm thế nào để niềm vui này đạt đến mức tối đa.
"Em là Tần Mạt?" Lư Hoa Ba cuối cùng cũng cảm thấy bình tâm lại, có thể nói chuyện được rồi, ông hỏi lần nữa, nhìn Tần Mạt với ánh mắt đầy hứng thú.
Tần Mạt bình tĩnh nhìn ông, cười nhạt nói: "Thầy giáo, nếu như thầy còn không biết tên em, có thể nhìn danh sách."
Đây tuyệt là học sinh đầu tiên dám dùng ngữ điệu như thế nói chuyện với Lư Hoa Ba, thầy Lư sững sờ, lập tức ngửa đầu cười lớn.
Tiếng cười vui vẻ, làm tiếng nhao nhao của học sinh nhất thời ngừng lại.
“Các em hãy nhìn đi, thì ra lớp 10.19 của chúng ta lại là ngọa hổ tàng long,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ta-khong-phai-vit-con-xau-xi/321437/quyen-2-chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.