Giải... giải quyết xong rồi?
Bà cô ơi, bà làm ơn đừng nói bằng giọng hời hợt như mây mờ gió nhẹ thế được không?
Tiền Khuyết mềm nhũn hai chân, vì sao...
Vì sao lại không hề giống như mình nghĩ?
Vị Vô Sầu tiên tử hiền lành dịu dàng lúc trước đi đâu rồi?
Một... một cước thật là kinh khủng!
Cảnh tượng này khiến hắn có cảm giác quen thuộc một cách kì lạ.
Tuy nhiên dù đã nghĩ rất kĩ nhưng Tiền Khuyết vẫn hoàn toàn không biết cảm thấy quen thuộc này là từ đâu ra.
Nhớ lúc trước còn đoán nàng là dạng con ong cháu cha ăn mặc đẹp đẽ, Tiền Khuyết chỉ hận không thể quay lại thời điểm đó, treo chính mình với ý định "mổ dê béo" trong đầu lên hùng hổ đánh cho ba trăm roi.
Mổ?
Dùng cái gì để mổ?
Vung đao chém xuống cái chân cứng như sắt thép này, nhỡ đâu bật lại bổ vỡ đầu chính mình thì sao?
Tiền Khuyết cho rằng mình còn chưa sống đủ.
Trên mặt mang vẻ ngỡ ngàng như nằm mơ, Tiền Khuyết nhìn Kiến Sầu bằng ánh mắt gần như ngưỡng mộ.
Nguy cơ vừa rồi còn như một thanh kiếm sắc lạnh đặt trên cổ mọi người, sau một cước nhìn như hời hợt mà uy thế lại kinh người của Kiến Sầu liền biến mất vô tung.
Vết nứt to lớn dường như chưa từng tồn tại.
Kiến Sầu vẫn lẳng lặng đứng ở chỗ cũ, trên mặt không có biểu cảm gì, thoạt nhìn thờ ơ như thể vừa rồi nàng không hề làm gì.
Ực.
Dường như có người nuốt nước miếng.
Tiền Khuyết cũng vô thức sờ sờ cổ họng, sau đó
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ta-khong-thanh-tien/1501481/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.