Tiểu Cửu Giới, dưới bộ dáng tiểu nữ nhi đáng yêu, cười nói:
“Hầu gia, ngài cũng biết ta lười suy nghĩ, nào có thể nghĩ ra được cái gì”
“Cũng phải. Ngươi nhỏ tuổi nhất, nhưng lại là to lớn nhất. Ngươi mà nghĩ thì bao nhiêu cho vừa. Ngồi xuống, kể chuyện ta nghe trăm vạn năm qua ngươi trải qua mấy đời chủ nhân rồi” Lục Nhĩ Hầu bỏ quên Trần Lương, muốn ngồi hàn huyên tâm sự với Tiểu Cửu Giới.
“Lục Nhĩ Hầu, ngươi bảo có cách thoát khỏi đây. Đấy là cách gì?” Trần Lương xen vào
“Tiểu tử này thật phiền quá. Muốn rời khỏi đây phải có Đào Tiên Quả. Ngươi lấy đâu ra Đào Tiên Quả. Ngươi làm quen với cuộc sống trong này đến hết đời đi” Lục Nhĩ Hầu vẫy tay xùy xùy đuổi Trần Lương
“Ý ngươi là quả này?” Trần Lương cầm lấy Đào Tiên Quả giơ hướng Lục Nhĩ Hầu
Vừa nhìn thấy Đào Tiên Quả, Lục Nhĩ Hầu vội chụp lấy hỏi:
“Ngươi có bao nhiêu quả?”
“Ngươi cần bao nhiêu? Làm thế nào Đào Tiên Quả giúp ta thoát khỏi nơi đây?” Trần Lương hỏi
“6 quả, ta cần 6 quả. Ngươi có không?”
“Có. Ngươi trước nói ta cách thoát”
“Ha ha ha, bị giam giữ ở chốn ngục tù này trăm vạn năm, cuối cùng cũng nhìn thấy thái dương. Chỉ cần ăn vào 6 quả đào tiên này, ta mới có thể lột xác trở thành chân chính Lục Nhĩ Hầu. Lúc đó, ta sẽ sở hữu một kiện bảo vật gọi là Thạch Đẩu Vân, có thể đưa chúng ta thoát khỏi nơi đây”
“Hầu gia bị ai hãm hại sao?” Tiểu Cửu Giới hỏi
“Đúng vậy. Cho nên ta
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ta-la-ac-nhan-ai-la-thien-nhan/786660/chuong-232.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.