Chủ nhiệm Lâm đứng ngồi không yên, nếu Tiêu Thụy Minh chạy được nửa đường rồi chuyển sang đi bộ thì rất xấu hổ, nếu thế thì thà không chạy còn hơn.
Nhìn Vưu Lăng thả lỏng, chủ nhiệm Lâm cảm thấy chẳng lẽ chỉ có một mình mình sốt ruột, vì thế quanh co lòng vòng hỏi, “Em không lo lắng sao?”
“Không ạ, có Tiêu Thụy Minh ở đây trường chúng ta có thể giành hạng nhất.”
Tự tin mù quáng là không được đâu a! Tiêu Thụy Minh chỉ là một người thân cao nhỏ yếu thôi!
“Vì sao em lại tin tưởng trò ấy như vậy?”
“Bởi vì cậu ấy đã từng là quán quân điền kinh.” Phù Thế Kỳ thay Vưu Lăng trả lời.
Chủ nhiệm Lâm kinh ngạc đến nỗi không nói nên lời, sao ông lại không hề biết chuyện này!?
Bây giờ tới phiên Vưu Lăng hoang mang, nói với chủ nhiệm Lâm: “Thầy ơi thầy không đọc thông tin tuyền truyền của giải đấu sao? Mấy năm trước Tiêu Thụy Minh phá vỡ kỷ lục chạy 800m của học sinh trung học, trên tờ rơi có ghi tên của cậu ấy mà.”
Chủ nhiệm Lâm sao có thể không đọc qua? Tên mỗi người dự thi ông có thể đọc ra vanh vách, huống chi Tiêu Thụy Minh là đứa nhỏ giữ kỷ lục trong suốt 5 năm nay.
Tuy đều gọi là Tiêu Thụy Minh nhưng chủ nhiệm Lâm thực sự không dám đặt hai cái tên nào vào cùng một người, nam sinh xưng bá năm đó trên đường đua là một đứa nhỏ mặt mũi lạnh lùng, mà bây giờ đứa nhỏ này lại thành một mỹ nam nhỏ yếu nũng nịu chán ghét vận động.
Trên sân,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ta-la-ban-cua-husky/2481178/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.