ฅ^•ﻌ•^ฅ Edit by meomeocute ฅ^•ﻌ•^ฅ
Vừa nghĩ, mồ hôi lạnh sau lưng Thời Thư tuôn ra, có chút hối hận sau khi mọi chuyện đã rồi.
"Tối qua đã làm gì vậy! Đã thấy đến đùi hắn rồi, chưa nói đến việc không chạy trốn, lại còn thuận theo hắn mà xem cả hình xăm nữa!"
"Uống rượu hỏng việc, đời này tuyệt đối không bao giờ uống nữa."
Thời Thư như trời sập, ôm trán. Vừa nãy Tạ Vô Sí ra ngoài mặc một bộ nho sam, dù không dùng loại vải quý, nhưng hắn rõ ràng ở hiện đại đã rất chú trọng đến trang phục, áo rộng tay rộng tìm người đặt may, dáng vẻ đoan chính lại thanh thoát như tùng bách, chỉ nhìn vẻ ngoài thôi đã đủ mê hoặc lòng người với vẻ thanh cao.
Hình xăm không phải là dâm văn, nhưng của Tạ Vô Sí thì chưa chắc. Lại còn dang chân ra, để Thời Thư nằm lên đầu gối hắn mà xem.
Thời Thư ôm trán ít nhất nửa tiếng.
Xong rồi. Toi rồi.
Không phải cảm thấy Tạ Vô Sí không tốt, chỉ là không thích hợp. Nhìn chân người khác, nhìn đồ riêng tư, thật kỳ cục, dù có chút không nói rõ được kỳ cục ở chỗ nào, nhưng trực giác Thời Thư mách bảo cực kỳ kỳ cục.
Cậu ngồi xổm đủ rồi, bế Phục Linh lên: "Đợi về Đông Đô, con sẽ theo Lâm Dưỡng Xuân làm tiểu dược đồng, không theo ta nữa đâu. Tối qua không mang con theo, hôm nay ta sẽ ra ngoài chơi với con cả ngày."
Thời Thư vừa ra khỏi thư viện, thằng bé con đó đã níu vạt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ta-la-cuon-vuong-nguoi-xuyen-viet-doi-chieu-to/2874013/chuong-40-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.