ฅ^•ﻌ•^ฅ Edit by meomeocute ฅ^•ﻌ•^ฅ Thời Thư mơ mơ hồ hồ cảm nhận được Tạ Vô Sí đến thăm mình, lưng đau rát, vừa ngứa vừa đau, ý thức không được đặc biệt tỉnh táo. Đây là vết thương nghiêm trọng nhất mà Thời Thư phải chịu đựng sau gần ba năm xuyên không. Thời Thư đau đến mức ngẩng cao cằm trắng nõn: "Giá mà có thể về nhà thì tốt biết mấy..." Y học hiện đại có thể tiêm thuốc tê, giảm sưng giảm đau, nhưng bây giờ không thể làm gì được, chỉ có thể dựa vào tuổi trẻ để chịu đựng. Thời Thư không ngủ được, Tạ Vô Sí cũng gần như không ngủ, canh chừng bên cạnh cậu. Thời Thư lại nghĩ đến chuyện leo giường, đúng, đó là cách duy nhất để về nhà. Nhưng liệu có công bằng với Tạ Vô Sí không? Hắn đi giết người phóng hỏa, mình lại cướp đoạt thành quả của hắn, có công bằng không? Có lẽ trong lúc ý thức mơ hồ, Thời Thư nghĩ đến việc từ khi gặp lại Tạ Vô Sí cho đến nay, dưới sự thúc đẩy của ý định leo giường, cậu gần như cố ý dụ dỗ, đùa giỡn, sỉ nhục tình cảm của Tạ Vô Sí, vừa nghĩ đến, mồ hôi lạnh trên trán Thời Thư lại tuôn ra. Thời Thư đột nhiên cảm thấy mình thật vô dụng, không về nhà được, còn sinh ra những ý nghĩ xấu xa. Thời Thư quay mặt đi, có lẽ là do người cũng đau, mắt đỏ hoe. Cảm giác choáng váng do sốt và đau rát ở lưng, khi thức đến đêm khuya bị cơn buồn ngủ bao trùm. Thời Thư mơ mơ hồ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ta-la-cuon-vuong-nguoi-xuyen-viet-doi-chieu-to/2874071/chuong-94.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.