ฅ^•ﻌ•^ฅ Edit by meomeocute ฅ^•ﻌ•^ฅ Thời Thư cùng những người dân tị nạn nhổ cỏ chặt cây, họ khai hoang vùng đất hoang vu này, sau này, nơi hoang địa trước mắt sẽ xây dựng thành thành thị thôn trấn, dân cư phồn vinh, thương nghiệp thịnh vượng, bá tánh an cư lạc nghiệp. Cuộc tranh giành quân công giữa các quân biên ải cũng đã sớm bắt đầu, phe chủ chiến chiếm ưu thế trong triều, các quân khu lớn bắt đầu thôn tính lãnh địa của nhau, Tạ Vô Sí nhìn chằm chằm vào Thái Âm phủ của Phùng Trọng Sơn, cho đến khi bùng nổ loạn Duẫn Châu. Thời Thư ngồi trên xe ngựa, một mạch được chở đến Duẫn Châu; thời tiết oi bức, binh lính đều mệt mỏi rã rời, Thời Thư nằm trên chiếu mát, nghe tiếng máy bắn đá ầm ầm từ thành lầu không xa, không sao ngủ được... Cửa "cạch" một tiếng khẽ mở, Tạ Vô Sí sau khi hạ phiên vẫn còn mặc áo giáp nhỏ, bước vào, để Thời Thư v**t v* cơ thể đang nóng bừng của hắn. Trong thành lửa đạn ngập trời, tiễn bay như mưa từ thành lầu, thi thể bị ném vào trong thành, dịch bệnh bắt đầu lan rộng... Hố chôn xác chứa hàng vạn người đó, ruồi nhặng như sương đen cuồn cuộn, lửa cháy thiêu đốt thân thể binh lính, xương cốt con người nổ lách tách trong lửa. Thời Thư trong khung cảnh đó, mơ màng nhìn tất cả, vết thương sau lưng cậu rỉ máu, loạng choạng quay về thị trấn đầy bụi đất. Khuôn mặt của Tiểu Thụ hiện ra, Thời Thư nhìn chăm chú vào nhóm người này, suy nghĩ trong
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ta-la-cuon-vuong-nguoi-xuyen-viet-doi-chieu-to/2874114/chuong-136-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.