Hàn Vũ Thiên không lập tức về Hàn gia phủ đệ, mà tới Thanh Hoa lâu tòa lâu lớn nhất trong Bát Quan thành, trải dài khắp Nam Cương vương triều.
Hắn lấy ra ba bình ngọc chứa Tẩy Tủy đan đặt lên quầy nói:
"Ta muốn bán Tẩy Tủy đan, một viên 300 linh thạch."
Một trung niên ở quầy đổ một viên Tẩy Tủy từ trong bình ra hơi ngửi ngửi nói:
"Đan này chỉ mới là Phàm Cảnh làm gì tới 300 linh thạch? Củng lắm chủ có 20 linh thạch một viên."
Hàn Vũ Thiên hơi híp mắt nói:
"Ngươi không cho người thử thì làm sao biết được diệu dụng của thứ này?"
"Hừ, thử sao? Ta ngửi qua liền biết nó có công dụng gì rồi."
Trung niên ở quầy hàng hừ lạnh nhìn đứa nhỏ trước mắt nói, Hàn Vũ Thiên ồ lên một tiếng hứng thú nói:
"Vậy ngươi nói thử, công dụng của nó là gì? Nếu đúng thì toàn bộ đan dược này là của ngươi."
Trung niên hơi kinh ngạc hỏi:
"Vậy còn ta thua thì sai?"
Hàn Vũ Thiên vẻ mặt thản nhiên nói:
"Ngươi phải mua hết số đan dược này, mỗi viên 600 linh thạch."
Trung niên gật gật đầu hài lòng nói:
"Để ta ngửi lại rồi cho người biết kết quả."
Một lão già bịt mặt bước tới ngăn trung niên lại thì thâm với hắn:
— QUẢNG CÁO —
"Ngươi ngu vậy, phải ép nó kí cam kết, nếu không thì ngươi thắng nó lại thu về không đưa, lấy lại thì lại bị mang tiếng cướp đồ của con nít."
Trung niên nghe vậy cũng hơi giật mình gật gật đầu nói:
"Thật không nghĩ tới suýt nữa là lỗ a, tiểu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ta-la-han-vu-thien/1586489/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.