Hàn Vũ Thiên bước vào một vùng sa mạc rộng lớn.
Cát thổi liên tục không ngừng làm cho đường đi mù mịt không thấy phía trước, hắn nhìn vào một mảnh sa mạc một lúc cũng bước vào trong.
Bão cát cuồng cuộn, phía dưới mặt cát còn có một thứ gì đó chuyển động rất nhanh.
Một kình ngư sa mạc trồi liên, miệng của nó to đến mức nuốt được một cái tường thành, Hàn Vũ Thiên cứ vậy mà bị nuốt vào trong bụng, kình ngư này còn có bốn chân như bò sát, nó dùng chân đào cát để chui xuống bên dưới.
Hai thiếu niên, một nam, một nữ kéo lê một chiếc thuyển tới mặt cát thì bắt đầu lấy mái chèo ra.
Thiếu niên nam tử là Uy Lân, nữ tử là Thanh Tuyền, cả hai cầm lấy mái chèo bắt đầu chèo thuyền vào sâu trong biển cát.
Hai đứa trẻ này không nhận ra được ở bên dưới biển cát là thứ gì đang chờ bọn chúng.
"Ca ca, chúng ta trở về Tây Nam Quan, có phải sẽ được ăn thật nhiều đồ ngon không?"
Thanh Tuyền vừa trèo thuyền vừa háo hứng hỏi, Uy Lân cười gật đầu cũng đầy mong chờ nói:
"Sẽ có rất nhiều đồ ngon đợi a."
Hai đứa trẻ cứ vậy mà vui vẻ trèo thuyền thuyền tới vài giờ đồng hồ không biết mệt mỏi.
Từ phương xa có một con thuyền lớn tiến tới, bọn chúng liên tục nả đạn vào thuyển nhỏ kia.
"Đánh chìm cái thứ rác rưởi kia đi, dám cản đường bọn ta đi săn kình ngư à."
Một tên thuyền trưởng cầm kiếm chỉ về phía con tàu nhỏ kia, hai đứa trẻ sợ hãi khóc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ta-la-han-vu-thien/1586514/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.