Editor: ๖ۣۜVân๖ۣۜ Khinh๖ۣۜVô๖ۣۜTà
"Hừ, tên ngu ngốc này!" Đỗ Nhất Khải mắng.
Bàng Bân nhỏ giọng nói: "Tại sao ngươi lại nói lão tam như vậy, dù sao mọi người cũng từng là huynh đệ!"
"Từng là huynh đệ, ta nhổ vào!" Đỗ Nhất Khải tiếp tục mắng, "Hành tẩu giang hồ nhiều năm, Bàng Bân ngươi tuyệt đối là kẻ vô liêm sỉ nhất mà ta từng thấy. Người không biết còn tưởng rằng lão tam là do ta giết!"
"Ha ha!" Bàng Bân không thèm để ý cười hai tiếng, nói, "Nhất Khải, dù thế nào đi nữa, tin tức thanh kiếm này nằm trong tay ta cũng không thể lộ ra ngoài, nể tình mọi người từng là huynh đệ của nhau, ngươi tự sát đi… Thế nào? Đừng để người làm đại ca như ta phải khó xử!"
"Hừ, hôm nay ai thắng ai thua còn chưa biết chừng!" Đỗ Nhất Khải âm trầm nói, "Không ngờ ngươi lại mặc kệ Huyết Sát Tam Kiếp Trận, thoạt nhìn, hẳn thanh kiếm kia đúng là bảo vật nhỉ?"
"Chỉ có thể nói là tạm chấp nhận được!"
"Dối trá!"
Bàng Bân cười tủm tỉm nói: "Dù sao hôm nay ngươi cũng phải chết, ngươi thích mắng chửi thế nào cũng được!"
"Bàng Bân, ngươi cho rằng hôm nay ngươi có thể ăn chắc ta sao?" Đỗ Nhất Khải nắm chặt trường đao, chân khí màu đỏ ngòm nhuộm trường đao thành màu máu, khí thế trên người hắn ta bỗng nhiên bộc phát.
Ánh mắt Bàng Bân ngưng lại, sợ hãi than nói: "Chân Nguyên cảnh hậu kỳ?"
Công pháp tu luyện của Hồng Hà Tam Quỷ có cùng nguồn gốc, Bàng Bân liếc mắt đã có thể nhìn ra thực lực chân thật của Đỗ Nhất
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ta-la-mot-thanh-ma-kiem/245687/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.