Cơn dư chấn rất nhanh qua đi, ta lao ngay về phía đó, dùng sức mà cào loạn đất đá trên bề mặt. Trong thời khắc cuối cùng, Thạch Sanh đã không ngại nhận nguy hiểm về phía mình mà dùng lực đẩy ta lên. Hắn vẫn còn ở dưới đó, thậm chí còn có khả năng bị đất đá đè đến bẹp dí rồi!
Khốn khiếp!
Đều tại ta yếu đuối!
Nếu ta có thể tự mình lên thì tốt rồi, hắn cũng sẽ không phải chịu kết quả đau khổ này!
"Chàng... chàng đâu rồi?" Công chúa cũng đã đứng vững được trở lại, nàng lã chã nước mắt, lao đến túm cổ áo rách nát của ta "Thạch Sanh đâu?"
"Hắn..."
"Đồ vô dụng! Ngu ngốc! Ngươi hại chết chàng!" Công chúa không hề giữ hình tượng, ảo não khóc lên "Không đúng! Chàng chưa chết! Chàng chưa thể chết được!"
"..."
Chúng ta dùng lực tàn mà đào đống đất đá ấy ra, trong lòng ai nấy đều thầm hi vọng Thạch Sanh sẽ kịp thời chui vào phía trong, tránh được kiếp nạn nguy hiểm này.
Nắng trên đầu gay gắt chiếu rọi khiến người yếu mềm như công chúa không chịu nổi. Nàng âm thầm khóc lóc, không để ý móng tay bật máu, cứ như vậy đào bới tới tận khi gục ngã vì mệt mỏi. Ta kéo công chúa ngồi vào bóng mát, cũng kiệt sức ngồi xuống ngay bên cạnh. Mấy cái lông chim trên lưng còn chưa nhổ bỏ, cảm giác bị nó đâm vào nhức nhối vô cùng. Ta vươn tay sờ đến một cái ngay cạnh vai, nghiến răng chịu đau mà nhổ lên. Cảm thấy được máu từ trong cơ thể chạy nước rút phun ra ngoài, ta
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ta-la-nam-phan-dien-so-mot/538403/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.