Niềm vui vì thoát khỏi “thế trận” của đám “Chiến Hồn” chưa dứt thì Diệp Nguyên đã phải đối mặt với nguy hiểm khác. Đám “Chiến Hồn” mất đi mục tiêu lập tức triệt thoái “thế trận” rồi chia thành hai nhóm lao về hai thông đạo dẫn vào “không gian tinh thần” cùng “không gian kí ức”.
Diệp Nguyên làm sao để chúng có cơ hội xâm nhập hai không gian quan trọng này của thức hải. Ngay lập tức thần thức của hắn xuất hiện trước cửa vào hai không gian này rồi huyễn hóa thành hai cự chưởng tích súc đầy “tinh thần lực” đập thẳng vào hai nhóm “Chiến Hồn”. Cự chưởng vừa hình thành đã lấp loáng ánh sáng màu bạc vô cùng đẹp mắt. Không những thế “tinh thần lực” áp súc trong hai cự chưởng này không hề nhỏ.
“Từ khi nào tinh thần lực ta mạnh mẽ thế này?”
Không để hắn suy nghĩ thêm, hai đám “Chiến Hồn” đã lao thẳng vào hai cự chưởng. Muôn vàn tia lực đạo quỷ dị thoát ra từ từng lưỡi đao, mũi kiếm chém thẳng về phía cự chưởng.
“Bồng…! Bồng…!” Không gian chấn động mãnh liệt. Một dòng năng lượng cuồng bạo nổi lên ở vị trí giao nhau giữa hai cự chưởng và đám “Chiến Hồn”. Thần thức của Diệp Nguyên một lần nữa bị kéo dãn một cách không thương tiếc. Lực phản chấn lần này vô cùng bá đạo, một vài tia thần thức đã tan biến vào hư vô.
Phía bên kia, đám “Chiến Hồn” cũng không có kết quả khá hơn. Gần chục tên “Chiến Hồn” bị chấn thành từng đốm sáng màu lục nhỏ li ti rồi tan biến vào hư vô.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ta-la-nguoi-hien-dai/2212550/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.