Từ cửa sổ phòng khám bệnh của tôi nhìn ra ngoài, vừa vặn nhìn thấy cây dâu trong bệnh viện. Vào hạ, quả dâu cũng chín muồi, trái màu hồng tím nặng trìu trĩu, dưới ánh mặt trời mùa hạ, trông như phát sáng óng ánh. Hơi thở trong ánh mặt trời màu vàng tràn ngập hồi ức.
Trong ngày hè tràn ngập hương vị gió nam ấm áp, bọc lấy những chùm dâu màu sắc rực rỡ.
Nhìn qua, phải nói đúng là cảnh đẹp giống như bức tranh.
Ý tôi là, nếu như không có lão viện trưởng cùng với dì quét dọn vệ sinh cầm cây phơi quần áo giả làm thiếu nam thiếu nữ đi hái mấy quả dâu.
Hai vị này, từ lúc vào hạ, tình dục xế chiều bắt đầu càng thêm tăng vọt, giống như phải nắm giữ những lãng mạn cuối cùng thời kì tiền mãn kinh.
Hai người này hay ở dưới tàng cây dâu bắt chước nam nữ diễn viên thần tượng ở miền núi Trung Quốc đại lục, cầm cái cây phơi quần áo, không ngừng hái dâu ăn.
Tiếng cười như tiếng chuông bạc cố ý phát ra đó, giống như tiếng sợi dây sắt bị rỉ sét khẽ động.
Ác nhất là, bọn họ cư nhiên mỗi lần đều vào giấc ngủ trưa của tôi bày trò tình chàng ý thiếp, tôi nghe thấy mà nổi da gà như hạt mầm mùa xuân, theo gió tung bay.
Tôi cực kỳ muốn chạy tới trước mặt bọn họ, cởi giày cao gót, dùng gót giày làm hung khí, đem đầu lão viện trưởng tạc ra thành một cái động lớn.
Chịu khổ không chỉ có riêng mình tôi, mà còn có các bác sĩ y tá của bệnh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ta-la-thuc-sac/2106978/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.