Mặc dù tôi rất ghen tị, nhưng tôi vẫn còn phải nói rằng, An Hinh đúng là một vị đại mỹ nữ. Cô ta luôn mặc những y phục phù hợp, trang điểm phù hợp, nói chuyện phù hợp. Làn da vô cùng mịn màng, mặt mũi như mây khói, trên người luôn tản ra hương thơm thơm mát như trẻ con. Mái tóc đen của cô ta, đen nhánh như sa tanh, rối tung trên vai. Tóc của tôi không giống như vậy, được buộc thành đuôi ngựa.
Tôi nhìn cô ta, cùng đợi cô ta mở miệng.
Nói thật, tôi cũng không lo lắng An Hinh sẽ nói chuyện gì không tốt. Cô ta không phải là người như vậy. Hay là nói, cô ta không cần phải sử dụng tới mánh khóe này, cũng đã đem tôi ra giẫm nát dưới lòng bàn chân.
An Hinh nhìn tôi, cười ảm đạm với tôi.
Dưới ánh mặt trời, trên khuôn mặt thanh lệ của cô ta phảng phất có ánh sáng ánh trong suốt.
Tôi không được như vậy. Trên làn da của tôi có mồ hôi, lỗ chân lông, còn có mụn đầu đen.
Càng nghĩ, tôi càng cảm thấy được bản thân mình thật là vùi trong cát bụi.
Nhanh chóng thay đổi cách thức suy nghĩ.
Nên nói rằng, An Hinh dù có muốn mụn đầu đen cũng không lòi ra được đâu.
Không sai, không sai, nghĩ đến đây, trong lòng cũng thoải mái được một chút.
"Thực Sắc." Cô ta ta gọi tên tôi: "Ta có thể gọi ngươi như vậy không?"
Tôi hơi sửng sốt, tiếp theo gật gật đầu: "Đương nhiên."
Xem ra, An Hinh đang định dùng lễ để đối đãi. Tôi rất bình tĩnh, tiếp tục chờ cô ta
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ta-la-thuc-sac/2106983/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.