Sâu róm, tất cả những tên thuộc hạ này đều là một đám sâu róm.
Tôi và nhóc ăn xin bị ép buộc phải đi về phía phòng của Vân Dịch Phong.
Kết quả, tại cửa lại tình cờ bắt gặp A Anh trộm rình coi hoặc là nhìn trộm không thành. Ánh mắt hắn càng thêm ai oán.
Tôi gần như bị đẩy vào trong phòng.
Quả nhiên là không ngoài dự tính, khuê phòng của Vân Dịch Phong cũng rất sạch sẽ và lạnh lẽo.
Và sau khi bị cặp mông phì nhiêu của tôi ngồi lên thì Vân Dịch Phong dường như đã không còn gì đáng ngại nữa.
Hắn đang ngồi trên ghế dựa trong phòng, hai chân bắt chéo, mười ngón tay nhàn rỗi đan vào nhau. Hắn ngồi ngược ánh sáng, đường nét thân thể cường tráng chứa đựng sức mạnh bên trong. Mà ánh mắt kia nhìn tôi vẫn lạnh lùng như cũ
“Các ngươi ngồi xuống đi” Vân Dịch Phong nói
Giọng nói của hắn thật trầm, có loại mùi vị làm cho người ta phục tùng một cách vô thức
Tôi và nhóc ăn xin xếp hàng ngồi trên cái giường đối diện hắn, ăn trái cây.
“Anh, anh không sao chứ”. Nhóc ăn xin cẩn thận nhìn mặt Vân Dịch Phong, nói: “Ban nãy, Thực Sắc thật sự không cố ý, anh đừng trách cô ấy. Thả cô ấy đi, coi như là nể tình việc cô ấy đã chăm sóc em lâu như vậy”.
Tôi vội vàng gật đầu như giã tỏi, dùng hành động ủng hộ ý kiến của nhóc ăn xin.
Nhưng mà, Vân Dịch Phong dường như không cho là như vậy. Đôi mắt hắn híp lại, ánh sáng bên trong là loại màu sắc sương
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ta-la-thuc-sac/2107057/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.