Ở dưới áo ngủ đã bẩn đến nỗi không thấy rõ được màu sắc vốn có, là một cơ thể đã bị thực phẩm rác rưởi độc hại. Mông béo, ngực xệ, eo như thùng nước, còn có đùi thiếu một chút nữa là chật căng làm rách quần. Trên mặt lỗ chân lông thật to, dầu nhờn tiết ra, đủ để xào đồ ăn một tuần cho một nhà ba người. Lá rau hẹ dính trên răng nanh màu vàng, bựa trên lưỡi dày như mặt cỏ, hơi thở phun ra, mùi có thể làm cho người ta phải ói mửa đến nỗi ngay cả mẹ của mình cũng không thể nhận ra. Nơi khóe mắt tất cả đều là ghèn vàng tươi, dính trên lông mi, nhấp nháy nhấp nháy. Tôi chậm rãi ngẩng đầu lên, cảm giác giống như đang mang thai bốn tháng, ợ một cái thỏa mãn, đem hơi thở đầy vị tỏi đẩy ra bên ngoài cơ thể.
Sau đó, tôi liếc những người đàn ông trong phòng, hỏi: “Các ngươi tới đây làm gì?”
“Cắt bao quy đầu” Tất cả đồng thanh trả lời
“Vì sao phải cắt?” Tôi cầm một đùi gà luộc, há miệng cắn, dầu vừng màu vàng bên trong thịt trào ra ngoài.
“Cắt, thì có thịt ăn!” Lại đồng thanh trả lời.
Nghĩ là đang diễn “Vô Cực” sao? Hay là, bọn họ muốn ăn da được cắt bỏ của mình?
Nhìn phần đùi gà trong tay, tôi không muốn nghĩ nhiều, nói: “Cởi quần ra hết đi”
Vừa dứt lời, “Bá” một tiếng, mọi người đều cùng nhau cởi quần ra. Nhất thời, trăm con chim quay về, chim chóc màu đen trong bụi cỏ ngẩng đầu đứng thẳng. Chày gỗ, xúc xích, xúc xích giá đặc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ta-la-thuc-sac/2107078/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.