"Yên tâm, ta phẩm vị độc đáo, chỉ thích ngươi như vậy." Thịnh Du Kiệt nửa là nghiêm túc nửa là đùa giỡn mà nói, nhưng có gì đó hàm chứa trong sự nghiêm túc kia, lại khiến tôi có chút không chịu được.
"Con người là thay đổi, trước kia thích gì đó, cũng sẽ không luôn luôn thích." Tôi một câu hai nghĩa.
Ngụ ý là tỏ rõ với Thịnh Du Kiệt, đại ý chính là, đúng vậy, trước kia tôi là liều mạng mà thích Ôn Phủ Mịch, nhưng hiện tại, tôi chính là như liều mạng mà thích hắn.
Thịnh Du Kiệt cười cười, nhưng mà tiếng cười kia, là lướt nhẹ qua, không có cảm giác thật: "Nhưng có một số thứ, một khi đính vào trong lòng rồi, thì vĩnh viễn sẽ không quên, cái gì cũng không thể thay thế được vị trí của nó."
Tôi cùng Thịnh hồ ly cứ như vậy nằm ngửa trên giường, trần trụi.
Hai người đánh đố nan giải.
Cái loại cảm giác này, quá khó chịu.
Tôi không thích.
Vì thế, tôi đột nhiên trở thân mình, một lần nữa đè lên người Thịnh Du Kiệt, học theo hái hoa tặc, xoa xoa tay, dâm đãng mà cười: "Tiểu mỹ nhân, ngươi phải ngoan ngoãn, đại gia sẽ rất thương yêu ngươi."
Nếu không cân nhắc đến chuyện Thịnh Du Kiệt có chút nghiện sạch sẽ, tôi nhất định đúng lúc mà nhỏ xuống hai giọt nước miếng cho hợp với tình hình.
Thế nhưng Thịnh Du Kiệt lại không có động tĩnh gì, trong con ngươi kia, là một mảng trong sáng.
Quả thực tôi đúng là giống như diễn kịch một vai.
Bất quá, dù sao đều đã bắt đầu diễn, thì tiếp tục
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ta-la-thuc-sac/2107099/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.