Cái cô thư ký nhỏ của tên Đồng Diêu kia, tôi nhận ra được nha, cô ta cười hướng tôi gật gật đầu, vậy là cứ đi vào thoải mái thôi.
Nhẹ nhàng mở cửa ra, phát hiện Đồng Diêu đang cùng người khác nói điện thoại.
Hắn nhìn tôi, lông mày khẽ nhướng lên, sau đó nghiêng nghiêng đầu, ý là tôi cứ tự tìm chỗ ngồi đi, sau đó lại tiếp tục nói chuyện điện thoại.
Tôi ngồi xuống trước bàn làm việc, vừa ăn kem vừa quay đầu nhìn bốn phía.
Không hổ là phòng làm việc của doanh nhân bất động sản, rộng ít nhất 200 mét vuông, rộng rãi, sáng sủa.
Đồng Diêu, cái tên này cũng coi như là hậu nhân của cách mạng, nhưng lại bị nuôi lớn bởi chủ nghĩa hưởng lạc của giai cấp tư sản, bởi vậy, phòng làm việc này trang hoàng đặc biệt xa hoa thoải mái.
Ở phía bên trái của cửa vào có một giá sách màu hồng, trên đó đặt một đống sách lớn của các danh tác, còn có mấy bình rượu tây quý giá.
Ở phía bên phải của cửa ra vào đặt một bộ sofa da trâu, hiệu Desede của Thụy Sỹ[1], mọi người thường gọi là đây là “hiệu Rolls-Royce trong số các loại sofa”, theo như giới thiệu trong tạp chí tôi xem thì cả thế giới chỉ có 6 bộ.
Ánh mắt của bạn học Đồng Diêu không thèm chớp một cái liền mua, mua rồi thì không nói, còn suốt ngày tùy ý chà đạp, thường thích ở trên đó ngồi hút thuốc, xem tài liệu.
Lần trước nếu không phải tôi nhanh tay lẹ mắt, xông qua đỡ được tàn thuốc lá trước khi nó rớt xuống
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ta-la-thuc-sac/2107129/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.