Nhưng so với Tiêu ở rể, Từ Bắc Vọng vẫn ngứa mắt với con chuột tầm bảo họ Diệp hơn.
Vì vậy, hắn lạnh giọng nói: “Diệp Thiên, ngươi là người chính trực ngay thẳng. Theo ngươi, ai thích hợp làm người đi đầu?”
Điều này khiến Tiêu Phàm ngây ngẩn cả người, hắn vội vàng liếc nhìn cầu giàn bên cạnh, ngập ngừng nói: “Diệp đệ, chúng ta chớ trì hoãn thời gian, ngươi mau lên đi.”
Diệp Thiên sững sờ, khuôn mặt đỏ bừng, hắn nhìn về phía Triều cô nương.
Triều Khuynh Tuyệt lập tức ngoảnh mặt làm ngơ.
“Nếu như không muốn chết, đừng nên khiêu chiến sự kiên nhẫn của ta.”
Sắc mặt của Từ Bắc Vọng trở nên u ám, ngập tràn sát khí.
Cùng lúc đó, Tiêu Phàm lặng lẽ vận chuyển chân khí, dùng ánh mắt uy hiếp nhìn chằm chằm nam tử trước mặt.
Cầu giàn chằng chịt, tổ đội của Thương Hạo Nhiên cầm hoa đào trong tay đã vươn lên dẫn trước, đám người rối tuy bước chân có chút chậm chạp, nhưng bọn hắn không mắc bất kỳ sai lầm nào.
Những cầu giàn còn lại vô cùng thê thảm, sương máu dưới vực sâu bốc lên liên tục, tứ chi và đầu lâu bị đứt lìa rơi xuống không ngừng, tiếng kêu khóc nghẹn ngào vang vọng.
“Nhanh lên!”
Tiêu Phàm tức giận hét lên, hắn còn muốn tranh đoạt mười vị trí đầu tiên để giành lấy bảo vật.
Diệp Thiên trợn tròn con mắt, nhìn chằm chằm vào cầu giàn, cơ thể không nhúc nhích, một tia kinh hoàng suýt chút nữa đã vọt ra khỏi con ngươi. Hắn trầm mặc hồi lâu, loay hoay nhấc một chân ra, trong số hai ô vuông giống
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ta-la-tuy-tung-cua-nu-phan-dien/1065896/chuong-188.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.