Những gì mới vừa trải qua khiến lòng hắn sợ hãi, ban nãy lúc muốn ngược dòng tìm hiểu sự thần bí của Vận Mệnh Trường Hà, ý thức hắn đã bị một cỗ bọt nước trực tiếp đả diệt, suýt nữa là bị cuốn luôn vào trong, mãi mãi trầm luân, may mà Cổ Trần nhanh nhẹn chém chết luồng liên hệ kia mới tỉnh lại được.- Vận mệnh...!thật sự thần bí khó lường.Cổ Trần cảm thán.Hắn đã mơ hồ nắm được sự huyền bí của vận mệnh, lĩnh ngộ về vận mệnh của hắn tăng tiến vượt bậc, đạt đến mức độ cực hạn, như thể chỉ cần phóng nhẹ ra một bước là có thể bước vào đẳng cấp pháp tắc.Nhưng nấc thang đó rất khó vượt qua, Cổ Trần biết hiện tại hắn chưa thể đặt chân vào lĩnh vực pháp tắc, bởi vì tích lũy của bản thân chưa đủ.- Pháp tắc là mấu chốt để thành Thần, đáng tiếc Nhân tộc bị hạn chế, không cách nào thành Thần, chỉ có thể đi con đường cường giả.Nhưng đi đến cuối con đường cường giả rồi, phía trước Nhân tộc không còn con đường nào cả.- Vận mệnh như đao, thời không nghịch chuyển...!Đại Mệnh Vận Thuật, chém giết tới.Cổ Trần đan hai tay vào nhau, đánh ra từng đạo quang mang quỷ dị.Ông!Một tiếng ong ong, vận mệnh chi lực hội tụ, hóa thành một cây đao đâm xuyên hư vô, như đánh vào chỗ sâu tối tăm nhất trong thời không, biến mất không thấy gì nữa.Đây là một loại lĩnh ngộ kinh người, là một loại cảm ngộ Đại Mệnh Vận Thuật, còn đối với cảm ngộ thời không thì Cổ Trần đã đạt đến đỉnh điểm, sáng tạo ra bí thuật
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ta-man-hoang-bo-lac/1072209/chuong-1688.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.