Sau một hồi im lặng, Thủy Linh cuối cùng lên tiếng.- Ta, ta muốn đi tìm cảm giác kỳ lạ kia...Nàng muốn tìm kiếm tiếng kêu gọi đó, muốn vén lên lớp sương mù kia, phảng phất có một loại dẫn dắt trong tối tăm khiến nàng đạp lên con đường tìm kiếm bản thân.Cổ Trần nghe xong thì im lặng, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của nàng, hiển nhiên đã ra quyết định.- Đi đi, hi vọng ngươi có thể tìm ra con đường của mình, hoàn thành theo đuổi giấc mộng của mình.Nói xong hắn khẽ thở dài, mỗi người có con đường và theo đuổi của riêng mình, thiên hạ không có buổi tiệc nào không tàn, lựa chọn của Thủy Linh rất bình thường.- Cảm ơn ngươi...Thủy Linh nhẹ nhàng nói cảm ơn, nói xong cả người biến thành một màn nước vây quanh Cổ Trần uốn lượn lưu luyến không rời.
Nó đang nói lời từ biệt, càng giống như một tình cảm ôm áp không nỡ, rất kỳ lạ, từng dòng nước xoay quanh Cổ Trần mười phút mới tan biến.- Ta đi đây...Thủy Linh vừa dứt lời, hóa thành một màn nước phá vỡ Hư Không Hỗn Độn, chớp mắt đã biến mất trước mắt Cổ Trần.
Nó cuối cùng vẫn đi, đi tìm kiếm chân lý và giấc mơ của mình.
Có lẽ bởi vì trước đó Cổ Trần khai thiên tích địa dưới Thiên khiển, vì vậy đã gợi ý cho nó, dường như đã tìm được con đường của mình.- Mơ ước à...Cổ Trần lẩm bẩm, lắc lắc đầu để xua đi suy nghĩ trong lòng.
Vẻ mặt hắn khôi phục lại, cả người trở nên kiên cường, đơn độc bất khuất, phảng phất muốn lật tung thiên địa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ta-man-hoang-bo-lac/1072288/chuong-1633.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.