Cảm giác này xuất hiện liên tục, khiến Cổ Trần không dám manh động.
Dù hắn có tự tin cỡ nào cũng không dám lung tung chạm vào nó.
- Trước cứ hấp thu huyết dịch tràn ra từ trong quan tài đi.
Cổ Trần thần sắc kiên định, không dám tùy tiện động vào cỗ huyết quan kia.
Hắn chỉ dẫn huyết dịch tới, luyện hóa, hấp thu từng xíu một, lĩnh ngộ thời không chi lực ẩn chứa bên trong.
Dần dần, Cổ Trần cảm giác lĩnh ngộ của mình đối với không gian thời gian càng ngày càng sâu.
Ông!Chẳng biết lúc nào, huyết quan bỗng nhiên khẽ run lên, tản mát ra trận huyết quang mãnh liệt, vô số ký hiệu quỷ dị đột nhiên như sống lại.
Cổ Trần bỗng nhiên bừng tỉnh, sắc mặt biến hóa, chỉ cảm thấy một nguy cơ mãnh liệt xuất hiện, giống như bị thứ gì đó nhìn chằm chằm, lông tơ dựng đứng hết cả lên.
“Nguy hiểm, sẽ chết!”Xoẹt!Hắn không chút nghĩ ngợi, quay người xé mở một khe hở không gian lập tức xông vào trong đó, chạy.
Vừa mới biến mất, dưới nền đất, vô tận huyết quang phun thẳng lên trời, huyết quan chấn động không ngừng, bên trong truyền đến một cỗ dao động cường đại mà tà ác.
Dường như đồ vật bên trong đã bị Cổ Trần đánh thức, xem ra hắn đã chọc phải một thứ không nên chọc.
Răng rắc một tiếng, huyết quan bỗng nhiên đụng nát không gian, hóa thành một luồng ánh sáng đỏ đuổi về phía Cổ Trần.
Cổ Trần đang chạy trốn bỗng cứng hết cả người, hắn quay lại nhìn về phía sau rồi sững sờ.
Cái quan tài kì dị kia
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ta-man-hoang-bo-lac/1072370/chuong-1576.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.