Từ khi ra bộ lạc, vừa vào núi rừng là đi suốt ba ngày ba đêm, Cổ Trần cảm thấy bức bối, vẫn chưa gặp nhà mà Độc Nhãn cự nhân nói.
Độc Nhãn cự nhân chỉ hướng đằng trước, kêu to như đang nói sắp tới:- Grao grao!Cổ Trần trợn trắng mắt, tên to con này mỗi lần đều nói như thể sắp tới nơi, nhưng ba ngày ba đêm còn chưa thấy bóng dáng.
Ngược lại là dọc đường đi đụng tới không ít mãnh thú Man Hoang, có một số thú dữ to lớn, nhưng khi gặp phải Độc Nhãn cự nhân thì đều kinh hoàng chạy tứ tán.
Đang nghĩ ngợi, Độc Nhãn cự nhân xuyên qua một mảnh lùm cây rậm rạp, phía trước rộng mở trong sáng.
Cổ Trần mở to hai mắt, kinh ngạc đứng lên.
Chỉ thấy phía trước có hẻm núi to lớn, bốn bề toàn là núi, núi cao mấy nghìn thước vòng quanh, trước chỉ có một khe núi xuyên qua.
Nhìn từ vị trí này thấy trong hẻm núi có mấy thân hình to lớn nằm phơi nắng, nhìn kỹ thì đều là Độc Nhãn cự nhân.
- Cự nhân?Cổ Trần con ngươi co rút, ngạc nhiên nghi ngờ đánh giá bên trong hẻm núi, ba thân hình to lớn lười biếng nằm phơi nắng trên đồng cỏ.
Thân thể mỗi một cự nhân đều cực kỳ to lớn, hai Độc Nhãn cự nhân thân cao cỡ Đại Ngốc, cao đến mười tám thước, là Độc Nhãn cự nhân trưởng thành.
Một cự nhân khác thì to lớn hơn, cao hai mươi thước, để ria mép trắng tinh, trên đầu trọc lóe tia sáng đỏ.
Cự nhân này là một lão cự nhân.
Ngoài ra trong hẻm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ta-man-hoang-bo-lac/1073893/chuong-354.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.