Cổ Trần mặt không có cảm xúc, lạnh lùng quát:- Tất cả mọi người lui ra đi, hôm nay ta phải chém gốc cây ác quỷ ăn tươi nuốt sống nhân tộc này.- Rút!Thiết Mộc thay đổi sắc mặt, muốn giúp đỡ nhưng suy xét thực lực của mình thấp căn bản không có cách giúp đỡ, chỉ có thể thêm phiền, cuối cùng vẫn là quyết định rút lui.
Tất cả mọi người hốt hoảng lui lại, lui ra xa mấy ngàn thước rồi mới dừng lại.Ầm!Nơi đó, cành cây quơ múa cả bầu trời, rễ cây bứt khỏi đất mà lên giống như quần xà loạn vũ.- Tiểu tử Nhân tộc, bổn tọa phải xé nát ngươi.Ô Mộc rống to dữ tợn, nhánh cây, rễ cây bao vây Cổ Trần giống như vô số mãng xà điên cuồng xoắn giết về phía Cổ Trần.
Đối mặt với sự điên cuồng xoắn giết của Ô Mộc, khuôn mặt Cổ Trần bình tĩnh, chỉ có đôi mắt lóe ra hung quang đáng sợ.- Ức hiếp Nhân tộc ta, phải giết!Cổ Trần quát lớn, bất ngờ nhảy lên một cái.
Chỉ nghe leng keng một tiếng, Thanh Đồng Thạch Kiếm tỏa ra ánh sáng mênh mông, một luồng kiếm ý phóng vọt tận trời.Lạch cạch!Cổ Trần vung kiếm chém xuống, kiếm khí bao phủ đầy trời giống như một dải Ngân Hà cuồn cuộn quét qua, những nơi đi qua mảnh gỗ vụn bắn ra đầy trời, nhựa cây vương vãi khắp mặt đất.- Trảm!Theo một tiếng hét lớn, kiếm quang cắt ngang không khí tạo thành một vòng cung, trong nháy mắt chặt đứt rễ cây rậm rạp ở xung quanh ngay tại chỗ.
Rễ cây rơi rụng khắp trời, nhựa cây tung tóe cứ như hạt mưa rơi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ta-man-hoang-bo-lac/1074031/chuong-222.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.