Bóng dáng kia hoảng sợ kêu to, nhìn lại thì chỉ thấy trong ý thức có hai vật đang trôi nổi lơ lửng, một vật là Bảo Cốt trong suốt, tản ra óng ánh sáng bóng.
Vật còn lại là một hạt châu thần bí, vô cùng đen nhánh, giống như một hắc động tỏa ra ánh sáng nuốt chửng tâm trí.
Chấn động mới vừa rồi được phát ra từ hạt châu màu đen, khuếch tán một sức mạnh vô hình, trong phút chốc trấn áp mọi thứ trong ý thức.
Hoảng sợ, vô tận hoảng sợ bao phủ tâm trí tàn hồn, khiến tàn hồn run lẩy bẩy, bị viên hạt châu thần bí kia bao phủ bên dưới.
Vẻn vẹn trong nháy mắt, tàn hồn vốn dĩ mạnh mẽ đáng sợ đột ngột bị hạt châu màu đen hút vào trong, giống như bị một hắc động trực tiếp nuốt chửng.
- A! Không, đây là thứ quỷ gì?Tàn hồn thê lương kêu rên, ra sức giãy dụa, muốn đào thoát khỏi sự cắn nuốt của hạt châu màu đen, đáng tiếc chỉ uổng phí sức lực.
- Tha mạng, tha cho! Răng rắc.
Tiếng cầu xin tha thứ thê lương im bặt, đạo cổ lão tàn hồn kia nứt toác tan ra từng chút một, nó bị hạt châu màu đen nuốt chửng, xoắn nát.
Cổ Trần đang chìm vào mông lung đột nhiên tỉnh lại, sững sờ nhìn qua mọi thứ bên trong ý thức.
Cứ tưởng mình sắp xong đời rồi, thật không ngờ cổ lão tàn hồn tà ác kia vừa mới tiến vào, còn chưa kịp đoạt xá thôn phệ linh hồn mình thì đã bị xử lý.
- Hạt châu màu đen?Cổ Trần lẩm bẩm, rung động trong lòng, bỗng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ta-man-hoang-bo-lac/1074176/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.