Đi tới phía sau tiệm, Hàn Diệp lại thấy khó hiểu:
“Nàng sao lại có thuốc vậy?”
“À, cái đó... là do lấy từ thẩm thẩm bán rau, tướng công thẩm ấy chế thuốc, ta sợ bọn trẻ bị cảm sốt nên tiện tay lấy ít dùng.”
Hàn Diệp không thấy bên trong là thuốc viên, nên cũng không hỏi thêm. Xách theo cải thảo và khoai tây rồi về nhà.
Hàn Diệp vừa rời đi, vị đại nhân ngày hôm qua liền bước vào tiệm, sau lưng còn có quản gia – người những ngày qua thường tới mua trái cây.
Thấy hai người đi cùng nhau, La Vân Khỉ trong lòng không khỏi rùng mình.
Xem ra sớm đã bị họ để mắt tới rồi. Nhưng hôm nay chẳng có trái cây, đời này lại không có ghi âm hay video, thì họ có thể làm được gì nàng?
Vị đại nhân ấy đi một vòng quanh tiệm, thấy chẳng còn trái cây nào, liền hỏi:
“Sao hôm nay không có nho và dưa hấu vậy?”
La Vân Khỉ mỉm cười:
“Gần đây phố xá đồn đại lắm lời, thẩm thẩm bán hàng sợ gặp phiền phức nên không cung cấp nữa.”
Lão nhân vuốt râu hỏi:
“Ồ? Không biết là lời đồn gì?”
La Vân Khỉ cong môi cười nhạt:
“Chẳng qua là những điều bịa đặt do kẻ tiểu nhân ganh tỵ, thật chẳng có gì đáng nghe.”
Lão lại hỏi:
“Vậy cô nương có thể cho biết những thứ hàng này là từ đâu lấy tới không?”
La Vân Khỉ cười khẽ:
“Cái đó thì không thể nói được. Lỡ như lão gia và ta cùng nghề, chẳng phải sẽ tranh mất sinh ý của ta sao?”
Lão nhân gật gù:
“Cô nương nói
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ta-mang-sieu-thi-xuyen-ve-co-dai-nuoi-te-tuong/2754776/chuong-139.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.