La Vân Khỉ cười nhẹ: “Dựa vào tiếng. Dưa chín thì gõ nghe rất thanh, dưa sống thì âm trầm, nặng nề.”
Hàn Dung lập tức ngồi xổm xuống thử, Hàn Diệp cũng tò mò bước lại vỗ một cái.
Nhìn hai huynh muội tò mò như trẻ con, La Vân Khỉ mỉm cười đầy yêu thương.
Đến khi Hàn Mặc trở về, cả nhà cùng bổ dưa. Quả nhiên ngọt mát vô cùng, ai nấy ăn đều tấm tắc.
La Vân Khỉ còn dặn mọi người giữ lại hạt, để sang năm gieo tiếp. Ăn tối xong, cả nhà sớm an giấc.
Sáng sớm hôm sau, Hàn Diệp đưa Hàn Mặc đến trường, rồi quay về đón La Vân Khỉ.
La Vân Khỉ thấy tay không tiễn người thì thất lễ, bèn chọn một quả dưa đẹp, bảo Hàn Diệp mang theo.
Cả nhà cùng đến Thiên Thừa thư viện, quả nhiên thấy trước cổng đã đậu sẵn bốn cỗ xe ngựa.
Ba cỗ xe ngựa phía sau đều chất đầy hòm rương, hiển nhiên nhà họ Quan vẫn còn chút gia tài; cỗ xe đi đầu là dành cho người ngồi. Vừa tới cửa viện, đã thấy Quan Tuyết Yến dìu Quan phu nhân từ trong thư viện bước ra.
Quan Tuyết Yến hôm nay rõ ràng là đã dụng tâm trang điểm, thân khoác xiêm y lụa mỏng màu lam ngọc, sắc nước da càng thêm trắng mịn, dung nhan yêu kiều, linh động như nước xuân.
Song, La Vân Khỉ cũng chẳng hề thua kém, thân hình nhỏ nhắn duyên dáng, dáng dấp yểu điệu mà quyến rũ, đứng cạnh Hàn Diệp một thân bạch y, lại càng thêm phần nhu thuận, khiến người nhìn khó lòng rời mắt.
Quan Tuyết Yến vừa trông đã thấy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ta-mang-sieu-thi-xuyen-ve-co-dai-nuoi-te-tuong/2771260/chuong-194.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.