Thấy người vừa đến, Trương Triệu thoáng sững người.
“Ô kìa, Vương Đốc quân, cơn gió nào đưa ngài đến đây vậy?”
Lão cười giả lả, thân hình béo phệ từ từ đứng dậy khỏi ghế.
Người tới chính là Vương Thiên Chính.
Lúc Hàn Diệp mới nhậm chức, từng đến phủ Đốc quân bái phỏng, nhưng Vương Thiên Chính khi ấy đã bị lời đồn mê hoặc, nghe nói Trương Sĩ Thành từng vào huyện nha liền tưởng Hàn Diệp câu kết với Trương gia, nên vẫn không chịu gặp mặt.
Mãi đến khi nghe tin Hàn Diệp thực sự đào được giếng, mới dần cải biến ấn tượng.
Những ngày gần đây rảnh rỗi, ông liền cho người âm thầm quan sát, muốn xem vị thiếu niên kia còn có thể làm nên chuyện gì.
Không ngờ lại nhận được tin Hàn Diệp thuần phục dã ngưu, trong lòng càng thêm hiếu kỳ, lại nghe nói y một mình vào phủ Trương gia, sợ hắn thiệt thòi, liền lập tức dẫn người đến.
Nghe Trương Triệu hỏi han, Vương Thiên Chính hừ lạnh:
“Bổn quan sớm đã nghe tiếng Trương gia nuốt người không nhả xương, nay tận mắt thấy, quả nhiên to gan tày trời, đến cả mệnh quan triều đình cũng dám hạ thủ, chẳng lẽ thật tưởng thiên hạ không có vương pháp?”
Trương Triệu vội nặn ra nụ cười lấy lòng:
“Vương Đốc quân, oan uổng quá! Là Hàn đại nhân nói năng l* m*ng, ra tay trước, thuộc hạ nhà ta bất đắc dĩ mới phải hoàn thủ—tất cả chỉ là hiểu lầm, hiểu lầm cả thôi!”
“Hiểu lầm cái gì! Hay ngươi nghĩ bổn quan mù mắt?”
Vương Thiên Chính rút phắt đao ra, âm thanh "xoạt" vang lên lạnh lẽo.
Trương
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ta-mang-sieu-thi-xuyen-ve-co-dai-nuoi-te-tuong/2920840/chuong-335.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.