Âm thanh giọt nước rơi xuống cũng truyền qua điện thoại đến tai ba người trong phòng 417.
Không ai có thể cử động.
Chỉ có thể nghe thấy từng tiếng "tí tách" lặp đi lặp lại-
Như thể có một bể nước đang không ngừng tràn ra...
Bỗng, một tiếng nức nở yếu ớt vang lên.
Tựa hồ có người vừa tỉnh dậy.
- Nhưng tiếng nức nở mơ hồ kia nhanh chóng biến thành một tiếng hét kinh hoàng!
Ngay sau đó là tiếng cầu cứu nghẹn ngào như bị nhấn chìm dưới nước, xen lẫn tiếng vùng vẫy hoảng loạn của cơ thể giãy giụa trong làn nước.
Không một ai có thể cử động.
Tất cả chỉ có thể nín thở mà lắng nghe, chờ đợi.
Lưu Ý và Giả Thanh khóc nấc lên-
Bọn họ nhận ra giọng nói yếu ớt đó!
Là Vương Dược Nhiễm!
Hạ Cảnh nhìn về phía chiếc đồng hồ treo trên tường.
Dưới ánh sáng xanh lục quỷ dị, chiếc kim giây lạnh lùng tiếp tục tiến về phía trước, không chút do dự.
"Cứu... ư... ư..."
Giữa tiếng nước bập bùng, tiếng kêu cứu của Vương Dược Nhiễm dần trở nên tuyệt vọng, yếu ớt.
Vài giây sau-
Tiếng nức nở và tiếng nước khuấy động... biến mất hoàn toàn.
Như thể cô ấy đã ngừng giãy giụa.
Trong lòng Giả Thanh và Lưu Ý trầm xuống-
Một cơn bất an mãnh liệt ập đến.
Điện thoại chỉ còn lại tiếng nước tí tách, từng giọt, từng giọt nhỏ xuống, gõ thẳng vào lồng ngực tất cả mọi người-
Tàn nhẫn phơi bày sự tĩnh lặng chết chóc của khoảnh khắc này.
Đôi mắt đen nhánh của Hạ Cảnh lặng yên trong màn đêm.
Kim giây vẫn không ngừng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ta-mo-nha-an-toan-o-the-gioi-vo-han-luu/2979790/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.