Lời của Hạ Cảnh vừa dứt, bên trong hang động trở nên yên tĩnh vô cùng.
Gió tuyết bên ngoài quật vào cửa hang, phát ra những âm thanh như tiếng dã thú r*n r*.
Đống củi trong hang cháy tí tách, ánh lửa hắt lên từng gương mặt.
Mười giây ngắn ngủi trôi qua, đôi mắt đào hoa đột nhiên xuất hiện kia liền khép lại rồi biến mất ngay tại chỗ.
Tôn Càn hoàn hồn, nhìn Hạ Cảnh với vẻ mặt không thể tin nổi: "Cậu vừa nói gì cơ?"
Lục Trần Phi lẩm bẩm: "Phân thân của chúng ta?"
Tịch Noãn Dương hét lên: "Cậu nói những người ở thế giới song song đó chính là chúng ta?!"
"Chuyện này sao có thể..." Giang Thúc Diệp khẽ nói.
Biểu cảm trên mặt anh ta liên tục thay đổi, nhưng đến khi nghĩ đến điều gì đó, sắc mặt anh ta đột nhiên tái nhợt, cả người cứng đờ như bị sét đánh trúng.
Lê Miên dò hỏi Hạ Cảnh: "Vậy, đôi mắt vừa xuất hiện ban nãy... là của ai?"
Tống Ngưỡng lại khẽ ho hai tiếng, Lê Miên cùng những người khác khó hiểu nhìn anh.
Tống Ngưỡng: "..."
Anh cố tình ho thêm hai tiếng nữa, nhưng Lê Miên và mấy người kia lại nhìn anh với ánh mắt kiểu rõ ràng vừa rồi còn quấn chăn ôm Hạ Cảnh sao bây giờ đã bị cảm rồi?
Đến khi nhận ra ý cười trêu chọc trong mắt Hạ Cảnh, bọn họ mới bừng tỉnh-
"Khốn kiếp," Lục Trần Phi đưa tay lau mặt, "Lại bị cặp đôi cẩu nam nam này đâm một nhát nữa rồi."
-Đôi mắt vừa rồi, căn bản chính là của Tống Ngưỡng!
Mà bên kia, Giang Thúc Diệp đột nhiên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ta-mo-nha-an-toan-o-the-gioi-vo-han-luu/2979863/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.