Thành Huyền Kinh, Trạng Nguyên Lâu.Cả đám thư sinh tụ tập một chỗ để quan sát những quyển sách cổ làm thiên hạ chấn động mấy ngày qua.Mấy ngày trước, sau khi sách cổ hiện thế, các hiệu sách trong thành đã không ngừng sao in, Dù như vậy, thư tịch được xuất bản ra vẫn cung không đủ cầu.
Một vài thư sinh hôm nay mới vất vả mua được mấy quyển, cố tình mời bạn tốt đến đây cùng nhau thưởng thức."Thượng thiện nhược thuỷ, thuỷ thiện lợi vạn vật nhi bất tranh.
(1) Hay, hay a!"(1) Đạo Đức Kinh chương 8: ."Đạo sanh nhất, nhất sanh nhị, nhị sanh tam, tam sanh vạn vật.
(2) Rải rác vài chữ nhưng đọc vào lại cảm thấy vô cùng huyền diệu, kinh này thực sự bất phàm!"(2) Đạo Đức Kinh chương 42: ."Theo ta thấy, chỉ ba nghìn chữ này đã sánh bằng mọi áng văn chương mà ta đọc qua từ nhỏ đến lớn!""Ta cũng thấy như vậy!""Không không không, trong mắt ta, quyển "Dịch" so với "Đạo Đức" càng thêm tinh diệu.
Tuy rằng văn tự tối nghĩa khó hiểu nhưng chữ nào cũng là châu ngọc, bao hàm đạo lý của thiên địa.""Đúng là như vậy.
Thiên hành kiện, quân tử dĩ tự cường bất tức! (3).
Đây quả là tiếng lòng của chúng ta.”(3) Sự vận chuyển của trời đất là rất mạnh (không lúc nào nghỉ),người quân tử cũng theo trời mà tự cường không nghỉ.
(Đại Tượng truyện – quẻ Khôn)Các thư sinh luôn mồm hào hứng thảo luận, dáng vẻ đầy say sưa.Đúng vào lúc này, có người chợt thở dài: "Không nghĩ đến những luận văn tuyệt diệu như vậy thế mà bị chôn sâu dưới đất mấy nghìn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ta-mo-phong-truong-sinh-lo/1452928/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.