Nhân loại thường gặp khó khăn trong việc duy trì cảm xúc trong 1 khoảng thời gian dài. Kể cả khi họ mất đi cái gì đó quý giá, cảm giác mất mát ấy cũng không thể kéo dài quá 10 năm. Cảm xúc bị phai nhạt theo thời gian, tựa như những phiến đá bên hồ và trên những bãi biển. Tương tự như vậy, những cảm xúc tích cực, chẳng hạn như niềm vui, sự hạnh phúc, cũng chẳng thể vượt quá 10 năm. Và vì thế sự giận dữ cũng theo thời gian mà trôi đi.
Hay nói cách khác, tôi là người ủng hộ giả thuyết rằng nếu bạn trốn tránh việc phải tiếp xúc với một người nào đó và duy trì một khoảng cách nhất định đủ lâu, thời gian sẽ giải quyết vấn đề thay bạn.
"Em có biết là chị đang nghĩ gì khi đứng đợi trước kí túc xá không?"
"Biết chết liền luôn ạ."
Tôi trả lời một cách trung thực câu hỏi được đề ra bởi chị tôi - người đã đột nhập vào phòng tôi bằng vũ lực. Cõ lẽ 1 ngày là không đủ nhỉ, chị ấy chắc cần thêm 1 quãng thời gian nữa để hạ hỏa.
"Chị đang tưởng tượng đến cảnh dần nhừ tử nhóc trong đầu. Cứ thế, liên tục lặp lại. Cứ mỗi giây đứng đợi là sự tức giận lại tăng thêm 2 lần."
"Thú vị đấy."
Đây là lần đầu tiên tôi thấy một người mà sự ức chế lại tăng dần theo thời gian. Nhưng dù sao, mọi người đều phải nghẻo. Không quan trọng chị ấy giận đến mức nào, cảm xúc ấy không thể theochị Clairexuống mồ. Nói cách khác,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ta-muon-tro-thanh-chua-te-bong-toi/746331/chuong-83.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.