Phùng Giáp sợ Thẩm nương tử nhất thời xúc động mà nhảy xuống theo, bèn vội ngăn lại, nói:
“Thẩm nương tử, vừa rồi Hà Tứ cũng đã rơi xuống vực, chẳng rõ lũ tặc kia còn bố trí bao nhiêu cạm bẫy. Lúc này chi bằng tạm thời lui về Thạch Môn huyện trước thì hơn.”
Thẩm Gia Gia vừa lau nước mắt vừa nói:
“Ngươi nói đúng! Chúng ta mau đến nha môn tìm người cứu hộ!”
Phùng Giáp gật đầu, trong lòng lại không khỏi thở dài: nơi cao như thế mà rơi xuống, chỉ e là thập tử vô sinh.
Hai người gấp rút xuống núi, may sao dọc đường không gặp thêm nguy hiểm, đến chiều thì đến nơi. Huyện lệnh nghe tin có người mang công văn từ Lại bộ tới, lập tức buông bỏ công việc trong tay để nghênh đón. Ban đầu còn định khoản đãi cho tử tế, mong chờ đây là cơ hội thăng quan phát tài. Nào ngờ khi vừa thấy hai vị “quý nhân” nhếch nhác tả tơi, lại nghe bọn họ thuật lại hành trình gian nan, huyện lệnh chỉ cảm thấy như sét đánh ngang tai, vội điều một đội bộ khoái để Thẩm Gia Gia sai khiến.
Thẩm Gia Gia dẫn người quay lại nơi đoạn cầu bị phá. Dưới đáy vực nguyên lai là một dòng sông chảy xiết, nước lạnh thấu xương. Nàng chỉ cây cầu mà Tạ Thừa Phong cùng Hà Tứ rơi xuống, có thể họ đã rơi xuống sông, như vậy may ra còn một tia hy vọng sống. Nhưng cho dù là rơi xuống nước, nếu không kịp thời cứu vớt, chỉ sợ cũng sẽ bị hàn khí đông cứng mà mất mạng.
Bởi vậy—"sống phải thấy người, chết
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ta-nguyen-cuoi-gio-dap-may/2775512/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.