Giống như bị ai đó đẩy từ tầng 18 xuống, giống như trượt chân rơi xuống vực sâu không đáy.
Tô Quân chỉ cảm thấy mình bị một lực đạo rất lớn kéo ngã về một phía.
Cậu rơi xuống.
Dường như cậu rơi rất lâu, không có điểm dừng.
Cảm giác không trọng lực chân thực đến mức trái tim bị bóp nghẹt trong lồng ngực.
Cậu gần như không thở nổi.
Xung quanh tối đen đến nỗi không có một tia sáng nào có thể xuyên qua.
Chóp mũi cậu ngửi thấy một mùi máu tanh nhàn nhạt, Tịch Tuyết cách đó không xa dường như đang thấp giọng nghẹn ngào.
Cậu vứt suy nghĩ tìm cách phá giải ảo cảnh ra sau đầu, chỉ nắm chặt tay Lục Thịnh, chật vật ôm lấy hắn.
Cậu sợ ở trong ảo cảnh đáng sợ này hai người sẽ lạc mất nhau.
Trong bóng tối dày đặc như ai đó đổ mực vào, Tô Quân không nhìn rõ biểu cảm trên mặt Lục Thịnh nhưng cậu có thể cảm nhận được hắn không hề có chút kinh ngạc hay sợ hãi.
Lúc rơi xuống, ngay cả Bạch Ly cũng khó tránh khỏi khiếp sợ mà hét lên "Trận động đất nhỏ này mô phỏng cũng chân thật quá đi, không biết là vị đại tiên nào ra tay đây?"
Nhưng đáy mắt Lục Thịnh, ngay cả một chút dao động cũng không có.
Giống như đã sớm đoán trước được.
Lục Việt nhận ra sự nghi ngờ của Tô Quân, hắn khẽ nhíu mày, cố gắng bày ra biểu tình "khiếp sợ" nhất:
"Xảy ra chuyện gì vậy?"
Giây tiếp theo Lục Việt bị Tô Quân dùng sức kéo vào lòng.
Nhưng Tô Quân so với hắn thấp hơn mấy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ta-nguyet-lao-khong-lam-nua/916503/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.