Khi cha rời nhà tòng quân, Thảo Nhi vừa tròn ba tuổi nên nàng không có ấn tượng gì về A cha.
Nghe mẹ nói, A cha của nàng là đại anh hùng của trấn Lâm Xuyên, từng tay không gi.ết ch.ết hổ dữ trên núi. Vì vậy, A cha trong tưởng tượng của nàng là một đại anh hùng giống như hổ dữ.
Còn đại anh hùng rốt cuộc trông như thế nào, nàng lớn đến mười tuổi cũng không thể tưởng tượng ra.
Cho đến khi một ngọn giáo nhô ra từ đống đổ nát nhấc nàng lên. Nàng mở mắt—cái nhìn đó, nàng cuối cùng cũng tìm thấy nguyên mẫu cho tưởng tượng của mình.
Đó chính là đại anh hùng. A cha của nàng nhất định có tướng mạo như vậy, thân hình như vậy, khí thế như vậy—
Tất cả mọi người đều tưởng nàng sợ ngây người, bởi vì nàng không hề buồn bã, mặc dù nhà nàng không còn nữa, chú nuôi dưỡng nàng cũng chết trong chiến hỏa…
Chỉ có bản thân nàng biết mình không ngây người. Nàng rất tỉnh táo, bởi vì nàng đã tìm thấy A cha rồi.
“Vương gia, đứa bé đó phải làm sao?” Tần Cần chỉ vào đứa bé gái cách đó không xa. Đứa bé này đã theo họ mấy ngày rồi, bất kể dụ dỗ, dọa nạt thế nào, nó cũng không đi cũng không nói gì, chỉ là đi theo từ xa. Cũng không biết nó lấy đâu ra nhiều sức như vậy lại có thể bám theo họ xa đến thế.
Lý Bá Trọng ngồi trên lưng ngựa, nhìn xa xa bóng hình nhỏ bé cuối đoàn quân…
Thật là một đứa bé bướng bỉnh. Chỉ bằng một hơi mà có thể
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ta-nuong-tu-diem-linh/2766982/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.