Tuy rằng Như Tiểu Lam luôn đợi ở trong Thanh Hầu phủ, nhưng những chuyện xảy ra bên ngoài nàng đều biết không sót một chuyện.
Có Sử Đại Thiên ở đây, mỗi ngày nàng đều có thể nghe được tin tức mới nhất.
Đề tài bàn tán của bá tánh trong thành, hạ nhân các phủ đi ra ngoài mua đồ cũng mang theo chút tin tức.
"Lục điện hạ bị Hoàng thượng phạt cấm túc, muốn hắn đóng cửa tự kiểm điểm trăm ngày."
"Nghe nói người bịt mặt ngày ấy cũng đã bị bắt, bị Đại lý tự Thiếu khanh giam vào ngục..."
Nơi nào có người bịt mặt, bất quá là Hoàng thượng muốn giấu tai mắt người đời, vì để che giấu cho con hắn mà thôi.
"Nhị thiếu gia vài lần đến phủ Liễu Dương quận chúa, đều bị nhốt ở ngoài cửa, hiện tại trên đường mọi người đều nói nhị thiếu gia nhân từ, là một người hết mực yêu thương nương tử đâu."
Nghe Sử Đại Thiên nói xong, Như Tiểu Lam kinh sợ trợn mắt há hốc mồm.
Người nhân từ trong lời bọn họ nói, người hết mực yêu thương nương tử, thật sự là nhị thiếu gia trong phủ bọn họ sao?
Nhìn như thế nào cũng không giống a.
Sử Đại Thiên cười hắc hắc: "Đây hẳn là chủ ý của lão Hầu gia, làm như vậy sau này nhị thiếu gia mới có thể cưới được nương tử, bằng không làm gì có cô nương nhà ai nguyện ý gả cho hắn."
Cẩn thận nghĩ lại thấy cũng đúng, đến ngay cả Ngũ thị cũng phải giả vờ bệnh nặng để trốn về nhà mẹ đẻ, những người bên ngoài thật sự không đoán ra được
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ta-o-dai-ly-tu-lam-sung-vat/1403954/chuong-302.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.