Hoàng đế cùng Thái hậu nghe xong lời Viện Sử nói, đều tỏ ra kinh ngạc không thôi.
"Trên đời này thế nhưng có loại dược liệu như thế?"
"Đúng vậy, nó tên là quỷ thảo, sinh trưởng ở nơi có âm khí rất nặng." Viện Sử nói: "Loại dược liệu này cực khó có được, lại không dễ bảo quản, hơn nữa trên sách thuốc có ghi lại, hiệu quả của nó chỉ giới hạn trong điều trị cổ độc, cũng là thứ bàng môn tà đạo, vì vậy trong cung mới chưa từng có loại dược liệu này."
Hoàng đế nói với thái giám bên người: "Truyền ý chỉ của trẫm, dán thông báo chiêu cáo thiên hạ, ai có thể dâng quỷ thảo lên, trẫm sẽ trọng thưởng."
Thanh Mặc Nhan lẳng lặng đứng một bên, nhìn như không có biểu cảm gì, kỳ thực sau lưng đã sớm bị mồ hôi lạnh làm cho ướt đẫm.
Tại sao lại khéo như thế, tiểu vương gia Vu Tĩnh Kỳ trúng cổ độc, hơn nữa lại đến vào ngay lúc này, khéo là trong tay hắn vừa vặn đang có quỷ thảo.
"Thiếu khanh đang nghĩ gì?" Thái hậu thấy hắn trầm ngâm không nói, mở miệng hỏi một câu.
"Không có gì, chỉ là vi thần đột nhiên nhớ tới một người, hắn cũng biết chút ít về phương thuốc trị liệu cổ độc." Thanh Mặc Nhan nói dối.
"Kia vậy mời hắn vào cung xem bệnh cho Tĩnh Kỳ đi." Thái hậu nói.
"Tuân chỉ." Thanh Mặc Nhan cúi thấp đầu.
Viện Sử vội vàng châm cứu cho tiểu vương gia, tạm thời ngăn chặn cổ độc, tâm tình Hoàng đế không tốt, nói mấy câu qua loa với Thanh Mặc Nhan xong liền đồng ý
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ta-o-dai-ly-tu-lam-sung-vat/1404206/chuong-185.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.