Tôi có chút hoảng hốt Mạnh Chương đã thay thế vị trí của Xuyên Trạch, hai con quái vật cực kỳ giống nhau nhìn nhau, Mạnh Chương hừ một tiếng, thở ra một hơi trắng, rồi quay đầu thì bị Thận đánh một cái vào đuôi. Rất vang, rất thoải mái. Đám người Đường Ninh thì vẫn ổn, vẫn đang sốc trước trạng thái quen thuộc của mấy con này, Bạch Hiển thì nhịn cười đến đau bụng, nhưng Hổ Phách và Hống thì không có chút đồng cảm nào, đứng bên cạnh cười rất vui vẻ. "Không tệ không tệ, cuối cùng cũng có người quản Mạnh Chương rồi, biết rằng long tộc trông Long Đảo đều do Mạnh Chương quản lý, lâu lắm rồi mới thấy được dáng vẻ hụt hơi của Mạnh Chương, quả nhiên làm cho tôi cảm thấy rấy tốt." Hống hài lòng gật đầu. Thận lăn mắt, con ngươi lớn quay một vòng, "Nhanh lên đi, chút nữa lại nói chuyện về tình hình của các người." Nói không nói, mấy lão đại không biết đã sống bao nhiêu năm này, vào trạng thái cũng rất nhanh, Mạnh Chương và Thận trong nháy mắt đã nhắm mắt lại, năng lượng tinh khiết trên người theo đường vân của tế đàn chảy xuống, kéo dài đến trước Tổ Thạch ở dưới tế đàn, thông qua các đường vân trên mặt đất để đưa vào bên trong Tổ Thạch. Một luồng ánh sáng xanh lam từ từ bao bọc lấy một số Tổ Thạch, trong khi Hổ Phách và Hống chỉ đứng bên cạnh tiếp thêm năng lượng cho họ, tạo thành một vòng năng lượng, ngay lập tức trở nên yên tĩnh. Hành động của đám Bạch
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ta-o-tinh-te-chan-hung-long-toc/725119/chuong-247.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.